Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 597: Sự khác thường của Tô Tuyết 2

Chương 597: Sự khác thường của Tô Tuyết 2Chương 597: Sự khác thường của Tô Tuyết 2
Chương 597: Sự khác thường của Tô Tuyết 2
Trở lại phòng, Lưu Tiểu Viễn thấy Tô Tuyết đã dậy, đã gấp chăn gối trên giường, đang ngồi trên ghế sô pha xem tivI.
Mặc dù trên mặt vẫn còn hơi ửng hồng nhưng so với trước thì đã tốt hơn nhiều.
"Ăn sáng." Lưu Tiểu Viễn càm đồ ăn sáng đưa đến trước mặt Tô Tuyết.
Tô Tuyết thấy đồ ăn sáng trong tay Lưu Tiểu Viễn, lại ngắng đầu nhìn Lưu Tiểu Viễn, hoàn toàn giống như một người phụ nữ ngốc nghếch, cũng không nhận lấy, cũng không nói gì.
Lưu Tiểu Viễn tức giận hỏi: "Này, cô có ăn không thì nói một câu?”
Tô Tuyết nghe vậy, nhỏ giọng nói một câu cảm ơn.
Nghe Tô Tuyết nói cảm ơn, Lưu Tiểu Viễn cảm thấy mặt trời mọc đằng tây. Mặc dù trước đây Tô Tuyết cũng đã nói cảm ơn anh nhưng mỗi lần người phụ nữ ngốc nghéch này nói cảm ơn anh, Lưu Tiểu Viễn đều cảm thấy khó tin.
"Không cần cảm ơn, ăn đi, tôi cũng không biết cô thích ăn gì nên lầy mỗi thứ một ít. Nếu không no thì ăn tạm chút đồ ăn vặt mua cho Tô Vân hôm qua." Lưu Tiểu Viễn nói.
Tô Tuyết nhận lấy đồ ăn sáng rồi bắt đầu ăn. Tuy vậy, trong lúc ăn, Tô Tuyết thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lưu Tiểu Viễn.
Điều này khiến Lưu Tiểu Viễn dở khóc dở cười: "Cô cứ nhìn tôi như thế làm gì? Tôi có ăn mắt của cô đâu?”
Tô Tuyết không nói gì, tiếp tục từ từ ăn bữa sáng của mình.
Lưu Tiểu Viễn phát hiện ra rằng Tô Tuyết sáng nay có chút kỳ lạ, không giống như trước đây. Nếu như trước đây, với tính cách Nữ hoàng băng giá của Tô Tuyết thì chút đồ ăn sáng này đã sớm bị cô ăn cho sạch bóng. Nhưng mà hôm nay cô ăn lại giống như một quý cô đang từ từ nhai nuốt, không biết tối qua người phụ nữ này có phải xem phim đến hỏng não không.
Thôi kệ, mặc kệ đầu óc có ngập nước hay không, nếu người phụ nữ ngốc nghếch này luôn dịu dàng và đoan trang như thế này thì cũng là một chuyện tốt, ít nhất anh sẽ không phải nhìn mãi khuôn mặt lạnh như băng của cô nữa.
Điện thoại của Lưu Tiểu Viễn lúc này reo lên, có người gọi đến, anh lấy ra xem, là Tả Tân Thiên gọi đến.
Lưu Tiểu Viễn dùng đầu gối cũng có thê đoán được, tên Tả Tân Thiên này chắc chắn lại hỏi anh khi nào thì đi tìm kho báu nhà họ Tả.
Nói thật, Lưu Tiểu Viễn không để kho báu nhà họ Tả vào trong lòng, nếu không gặp Vương Siêu, có lẽ Lưu Tiểu Viễn đã dẫn Tả Tân Thiên đi tìm kho báu rồi.
Nhưng mà, chuyện nhà máy của Vương Siêu vẫn chưa giải quyết, Lưu Tiểu Viễn cũng không tiện đi luôn, vẫn nên giúp bạn học cũ giải quyết khó khăn đã rồi hãy nói.
Lưu Tiểu Viễn nghe điện thoại, nói: "Khi nào đi thì tôi sẽ tự thông báo cho anh, anh không cần ngày nào cũng gọi điện thúc giục tôi, phiền lắm anh có biết không?"
Tả Tân Thiên ở đầu dây bên kia nghe vậy, lập tức cười hì hì nói: "Vâng, đại ca, tôi biết rồi, tôi biết rồi." Sau khi cúp điện thoại, Tả Tân Thiên trực tiếp ném điện thoại của mình lên giường, trong mắt lộ ra vẻ căm hận, nói: "Hừ! Đợi kho báu nhà họ Tả đến tay, ông đây chắc chắn sẽ khiến cho tiểu tử nhà mày chết không có chỗ chôn!"
Đợi Tô Tuyết ăn sáng xong, Lưu Tiểu Viễn nói: "Đi, tôi dẫn các cô đi dạo một vòng!"
Lần này dẫn chị em Tô Tuyết ra ngoài, Lưu Tiểu Viễn chính là để cho hai chị em họ mở rộng tầm mắt, nếu như cả ngày chỉ ở trong khách sạn thì mở rộng tầm mắt cái nỗi gì!
"Được đi chơi rồi, vui quá!" Tô Vân vui vẻ nhảy cẵng lên, rất phán khích.
Còn Tô Tuyết thì vẫn giống như một tiểu thư khuê các thời xưa, có chút e thẹn.
Lưu Tiểu Viễn thấy Tô Tuyết như vậy, rất muốn nói vài câu nhưng nghĩ lại vẫn thôi, Tô Tuyết như vậy cũng tốt.
Vừa mới ra khỏi phòng, tên Vương Siêu này đã đi tới, trên mặt mang theo vẻ không vui.
"Sao vậy?" Lưu Tiểu Viễn lập tức hỏi.
Vương Siêu nói: "Tên Trương Vĩ Minh kia lại trở mặt rồi, cậu đoán đúng lắm, ông ta hông những không đưa hợp đồng tới, còn gọi điện đến uy hiếp tớ, nói nếu tớ muốn ký hợp đồng đơn hàng này thì phải quỳ xuống trước mặt ông ta sủa như chó."
Lưu Tiểu Viễn đã sớm đoán được sẽ có tình huống này, nói: "Đây không phải là chuyện nằm trong dự đoán của chúng ta sao, có gì mà phải tức giận."
Vương Siêu tức giận nói: "Chết tiệt, nếu sớm biết tên Trương Vĩ Minh này là loại tiểu nhân như vậy thì tối qua nên tát cho ông ta mấy cái, ít nhất thì còn có thể trút giận. Bây giờ lão khốn đó không biết trốn đi đâu rồi, muốn tìm ông ta căn bản là chuyện không thể."
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Vương Siêu, đưa số điện thoại của Trương Vĩ Minh cho tớ."
Vương Siêu vẻ mặt kỳ quái hỏi: "Tiểu Viễn, cậu muốn số điện thoại của Trương Vĩ Minh để làm gì?"
"Tất nhiên là gọi điện thoại rồi." Lưu Tiểu Viễn cười nói, Vương Siêu mặc dù không biết Lưu Tiểu Viễn đang bán thuốc gì nhưng cũng không hỏi nhiều, đưa số điện thoại của Trương Vĩ Minh cho Lưu Tiểu Viễn.
Lưu Tiểu Viễn lập tức gọi điện cho Trương Vĩ Minh, rất nhanh điện thoại đã được kết nối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận