Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 789: Gặp lại bạn học cũ 2

Chương 789: Gặp lại bạn học cũ 2Chương 789: Gặp lại bạn học cũ 2
Chương 789: Gặp lại bạn học cũ 2
Đối với ý tứ trong lời nói của Trương Khởi, Lưu Tiểu Viễn sao có thể không hiểu ý của anh ta, anh ta rõ ràng đang chế nhạo Lưu Tiểu Viễn không có bản lĩnh, không có năng lực để tiêu tiền trong một khách sạn lớn như vậy.
Trương Khởi nghe xong, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lưu Tiểu Viễn, chẳng lẽ Lưu Tiểu Viễn phát tài rồi sao? Không thể nào, làm gì có chuyện phát tài nhanh như vậy, lúc tốt nghiệp, anh chàng này còn đi tìm việc khắp nơi, nghe nói bạn gái còn đá anh ta.
Nghĩ một lúc, Trương Khởi cho rằng chỉ có một khả năng, đó là Lưu Tiểu Viễn làm việc ở một công ty nào đó, bây giờ ở đây tiếp khách.
"Không tệ, Lưu Tiểu Viễn à, mới tốt nghiệp đã leo lên được vị trí tiếp khách ăn uống rồi, không tệ không tệ." Trương Khởi cười nói.
Thấy dáng vẻ này của Trương Khởi, Lưu Tiểu Viễn thực sự muốn tiến lên tát anh ta một cái, thật là phiền phức.
Lưu Tiểu Viễn không muốn ở đây nói nhảm với loại người như Trương Khởi nữa, anh nói: ”Trương Khởi, hiện tại tôi ở vị trí nào không liên quan gì đến cậu, cho nên, làm ơn tránh ra một chút."
Trương Khởi nói: "Ôi, Lưu Tiểu Viễn, lâu rồi không gặp, tính tình của cậu thay đổi nhiều quá, hoàn toàn không giống như trước đây."
Lưu Tiểu Viễn nhìn Trương Khởi một cái, nói: "Trương Khởi, lâu rồi không gặp, cậu càng ngày càng đáng ghét, giống như một con ruồi đáng ghét vo ve bên tai tôi vậy.”
Mặc dù là bạn học đại học nhưng mối quan hệ của hai người cũng giống như mối quan hệ của người qua đường A và người qua đường B.
Vì vậy, không cần phải khách sáo với cái tên đáng ghét Trương Khởi này, cứ đối đầu trực tiếp với anh ta là được.
Trương Khởi thấy Lưu Tiểu Viễn không coi mình ra gì, trực tiếp đối đầu với mình, tức đến mặt mày tái mét, nói: "Lưu Tiểu Viễn, đừng vì tìm được một công việc tiếp rượu tiếp khách tầm thường mà vênh váo, cậu phải biết rằng, một tên nghèo hèn mãi mãi chỉ là một tên nghèo hèn, không thể biến thành một người giàu có và đẹp trai được!"
"Nói nhiều làm gì, tránh ra cho tôi, chó ngoan thì không cản đường!" Dù sao giữa anh và Trương Khởi không có cái gọi là tình bạn học, hơn nữa ngay từ đầu, Trương Khởi cũng không coi Lưu Tiểu Viễn là bạn học, vừa gặp đã buông lời châm chọc.
Trương Khởi thấy Lưu Tiểu Viễn là một tên nghèo hèn ở nông thôn dám kiêu ngạo như vậy, tức giận nói: "Lưu Tiểu Viễn, tôi không tránh thì cậu làm gì được tôi?”
Lưu Tiểu Viễn trực tiếp đẩy Trương Khởi ra, nói: "Chó ngoan không cản đường, cản đường không phải chó ngoan."
Trương Khởi nghe câu này, tức đến nỗi không thèm đái, trực tiếp đuổi theo, túm lấy tay Lưu Tiểu Viễn, nói: "Lưu Tiểu Viễn, cậu đứng lại cho tôi."
Lưu Tiểu Viễn quay đầu nhìn Trương Khởi, nói: "Trương Khởi, bỏ cái bàn tay bản thỉu của cậu ra khỏi người tôi."
Trương Khởi hừ lạnh một tiếng, nói: "Lưu Tiểu Viễn, hôm nay nếu cậu không giải thích cho tôi, tôi sẽ không để cậu bước ra khỏi khách sạn này."
Lưu Tiểu Viễn không ngờ Trương Khởi lại kiêu ngạo như vậy, còn không cho anh bước ra khỏi khách sạn này, anh ta tưởng mình là ai vậy?
"Ô, vậy thì phải xem cậu có bản lĩnh đó không đã." Lưu Tiểu Viễn quay đầu nhìn Trương Khởi, nói: "Có thể bỏ bàn tay bẩn thỉu của cậu ra được rồi."
Nói xong, Lưu Tiểu Viễn trực tiếp nắm lấy tay Trương Khởi, bóp mạnh một cái, tức thì đau đến mức Trương Khởi hét lên một tiếng, buông tay Lưu Tiểu Viễn ra.
"Lưu Tiểu Viễn, mẹ nó cậu đứng lại cho tôi!" Trương Khởi lập tức đuổi theo, vừa đi vừa chửi tục.
Lưu Tiểu Viễn dừng lại quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Khởi, lạnh lùng nói: "Trương Khởi, cậu nói năng cho cần thận, nếu không phải vì chúng ta là bạn học, tôi đã đánh cậu từ lâu rồi!"
Trương Khởi bị ánh mắt lạnh lùng của Lưu Tiểu Viễn dọa cho đứng sững tại chỗ, bởi vì anh ta phát hiện ánh mắt của Lưu Tiểu Viễn rất đáng sợ, chưa từng thấy ánh mắt nào khiến người ta sợ hãi đến vậy.
Nói xong câu đó, Lưu Tiểu Viễn tiếp tục đi về phía trước. Trương Khởi ngây người tại chỗ một lúc, sau đó tiếp tục đuổi theo, Trương Khởi nghĩ đến việc bị một thằng nhóc ở nông thôn như Lưu Tiểu Viễn đến dạy dỗ, trong lòng vô cùng tức giận.
"Lưu Tiểu Viễn, cậu đứng lại cho tôi.." Trương Khởi ba bước hai bước đuổi kịp Lưu Tiểu Viễn, túm lấy cánh tay Lưu Tiểu Viễn, không cho Lưu Tiểu Viễn đi.
"Bỏ tay ra." Lưu Tiểu Viễn nhìn Trương Khởi lạnh lùng nói.
Trương Khởi nói: "Tôi không bỏ, Lưu Tiểu Viễn, tôi không bỏ, một tên nghèo hèn ở nông thôn như cậu thì làm gì được tôi?" Lưu Tiểu Viễn trừng mắt nhìn Trương Khởi, chết tiệt, cứ gọi mình là tên nghèo hèn, khiến Lưu Tiểu Viễn tức điên lên.
Lưu Tiểu Viễn cũng không nói nhảm, trực tiếp tát Trương Khởi một cái, Trương Khởi bị Lưu Tiểu Viễn tát cho choáng váng, Trương Khởi không ngờ Lưu Tiểu Viễn lại dám tát mình một cái.
Trương Khởi đưa tay lên che nửa bên mặt bị tát, trợn mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn, một lúc sau mới nói: "Lưu Tiểu Viễn, cậu dám đánh tôi?"
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tôi chính là đánh cậu đấy, đánh cậu thì làm sao? Cậu tưởng cậu là ai chứ? Không đánh được à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận