Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 816: Khiêu vũ 2

Chương 816: Khiêu vũ 2Chương 816: Khiêu vũ 2
Chương 816: Khiêu vũ 2
"Tử Hiên, cháu nói gì vậy? Mau xin lỗi Lưu tiên sinh đi." Mẫn Đông Thanh trừng mắt nhìn Dương Tử Hiên, nói.
Mọi người nghe Mẫn Đông Thanh nói, còn tưởng rằng đầu óc Mẫn Đông Thanh bị úng nước rồi, bảo Dương Tử Hiên xin lỗi một người trồng trọt ruộng đất, má nó bị bệnh hả?
"Chú Mẫn, chú nói gì vậy? Cháu không nghe nhằm chứ? Chú bảo cháu xin lỗi tên nhà quê này?" Dương Tử Hiên cười hỏi.
Mẫn Đông Thanh thấy Dương Tử Hiên không biết trời cao đất rộng như vậy, nếu không phải vì nghĩ đến quan hệ giữa ông ta và bố Dương Tử Hiên khá tốt thì Mẫn Đông Thanh mới không nói nhiều lời vô nghĩa với Dương Tử Hiên như vậy.
"Cháu không nghe nhằm, chú bảo cháu mau xin lỗi Lưu tiên sinh đi." Giọng điệu của Mẫn Đông Thanh lạnh xuống.
Bản lĩnh của Lưu Tiểu Viễn, Mẫn Đông Thanh đã từng thấy, nếu Dương Tử Hiên chọc giận Lưu Tiểu Viễn thì chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn.
Mọi người có mặt tháy Mẫn Đông Thanh bênh vực Lưu Tiểu Viễn như vậy, lập tức hiểu ra, lai lịch của Lưu Tiểu Viễn chắc không đơn giản, tuyệt đối không chỉ là một tên nhà quê trồng trọt ruộng đất đơn giản như vậy.
Dương Tử Hiên cũng không phải là thằng ngốc, đương nhiên biết Lưu Tiểu Viễn chắc chắn không phải là một tên nhà quê trồng trọt ruộng đất. Nhưng mà anh ta trước mặt mọi người xin lỗi Lưu Tiểu Viễn thì tuyệt đối không thẻ.
Cho nên, nghe Mẫn Đông Thanh nói xong, Dương Tử Hiên nói: "Chú Mẫn, chuyện này cháu không làm được."
Mẫn Đông Thanh còn định nói gì đó, Lưu Tiểu Viễn cười nói với Mẫn Đông Thanh: "Ông chủ Mẫn, chuyện này không liên quan đến ông, đây là chuyện giữa tôi và Dương Tử Hiên, ông đừng xen vào."
Mẫn Đông Thanh nhìn Lưu Tiểu Viễn, một lúc lâu sau mới nói: "Được rồi, nếu như Lưu tiên sinh đã nói như thế thì tôi cũng không quản nữa."
Mọi người thấy Mẫn Đông Thanh nghe lời Lưu Tiểu Viễn như vậy, trong lòng lại một lần nữa cảm thấy Lưu Tiểu Viễn lai lịch không bình thường.
Đàm Linh San ngồi trên ghế sofa cũng nhìn thấy cảnh tượng này rõ ràng, cười nhìn Lưu Tiểu Viễn, lắm bảm nói: "Lưu Tiểu Viễn quả là không đơn giản."
"Lưu Tiểu Viễn, anh chắc chắn muốn thi đấu khiêu vũ với tôi chứ?" Dương Tử Hiên nhìn Lưu Tiểu Viễn một lần nữa hỏi.
Đấu những thứ khác, Dương Tử Hiên có lẽ không dám đấu với Lưu Tiểu Viễn nhưng khiêu vũ thì Dương Tử Hiên có sự tự tin tuyệt đối có thể thắng.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Sao anh lắm lời thế, tôi đã nói là đồng ý rồi, nói nhiều thật." Dương Tử Hiên lập tức tức giận trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn, nói: "Đã là đấu thì phải có thắng có thua, người thua phải chịu phạt mới có ý nghĩa chứ, anh thấy thế nào?"
Trong lòng Dương Tử Hiên đang có chủ ý xấu, cho rằng Lưu Tiểu Viễn chắc chắn sẽ thua nên mới nói người thua phải chịu phạt.
Lưu Tiểu Viễn đương nhiên biết Dương Tử Hiên đang tính toán nhỏ trong lòng, cười hỏi: "Vậy anh nói người thua phải chịu phạt gì?"
Dương Tử Hiên nói: "Người thua phải trước mặt mọi người bò dưới đất như chó, còn phải kêu giống chó, anh thấy sao?"
Các tổng giám đốc đứng xem nghe Dương Tử Hiên nói, đều biết sẽ có chuyện hay để xem, họ đều không coi trọng Lưu Tiểu Viễn, nếu Lưu Tiểu Viễn dám đồng ý, vậy thì người phải bò dưới đất, kêu giống chó chính là Lưu Tiểu Viễn.
Mọi người vốn tưởng rằng Dương Tử Hiên đưa ra điều kiện như vậy, Lưu Tiểu Viễn sẽ không đồng ý, ai ngờ Lưu Tiểu Viễn lại không chút do dự đồng ý.
Mộ Dung Vũ Yến thấy Lưu Tiểu Viễn hấp tấp như vậy liền đồng ý, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Tên này sao lại hấp tấp thé, đây là khiêu vũ chứ không phải đánh nhau. Trong lòng Mộ Dung Vũ Yến lo lắng vô cùng, cô biết Lưu Tiểu Viễn giỏi võ nhưng khiêu vũ thì không phải sở trường của Lưu Tiểu Viễn.
"Lưu Tiểu Viễn, anh..." Mộ Dung Vũ Yến không biết nói gì với Lưu Tiểu Viễn nữa. Lưu Tiểu Viễn lại cười nói với Mộ Dung Vũ Yến: "Đại minh tinh, cô cứ yên tâm, chờ xem Dương Tử Hiên nằm dưới đất kêu giống chó thế nào.”
Dương Tử Hiên nghe Lưu Tiểu Viễn nói, cười nói: "Lưu Tiểu Viễn, nếu đấu trồng trọt với anh, có lẽ tôi sợ, nhưng nếu thi đấu khiêu vũ, anh nói câu này, sẽ khiến tôi thấy anh rất ngu dốt."
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Dương Tử Hiên, đừng nói nhảm nữa, anh nói đi, đấu kiểu nhảy nào, là dân tộc hay quảng trường, tôi đều chấp nhận khiêu chiến."
Dương Tử Hiên nói: "Hay là anh chọn đi, đừng đến lúc đó thua lại bảo tôi bắt nạt anh."
Lưu Tiểu Viễn nói: "Bảo anh chọn thì anh chọn, anh lắm lời làm gì? Tôi giỏi tất cả các thê loại, đừng đến lúc anh thua lại nói tôi thắng không vẻ vang, chọn một loại nhảy anh giỏi nhát đi."
Mọi người nghe Lưu Tiểu Viễn nói, đều cho rằng Lưu Tiểu Viễn đang khoác lác, đồ khốn kiếp, nếu mày giỏi tất cả các loại nhảy thì lúc nãy đã không phải nhờ Mộ Dung Vũ Yến dạy mày nhảy rồi.
"Anh chắc chắn muốn tôi chọn kiểu thi chứ?"
Dương Tử Hiên cười hỏi, trong lòng nghĩ, nếu Lưu Tiểu Viễn đã nóng lòng muốn tìm đường chết như vậy, thế thì Dương Tử Hiên anh ta sẽ giúp đỡ hết lòng.
Lưu Tiểu Viễn khoanh tay trước ngực, nói: "Tôi thấy tai anh có vấn đề, tôi đã bảo anh chọn kiểu nhảy rồi, anh còn hỏi lại, tôi thấy anh đúng là đầu óc không bình thường."
Dương Tử Hiên nghe Lưu Tiểu Viễn nói, tức đến nỗi mặt mày tái xanh, trong lòng nghĩ: "Lưu Tiểu Viễn, Lưu Tiểu Viễn, trước tiên để anh vênh váo một chút, đợi lát nữa anh học tiếng chó, xem anh còn vênh váo thế nào."
Dương Tử Hiên nói: "Được thôi, chúng ta chọn nhảy Hip hop, anh dám đấu không?"
Nhảy Hip hop là tên gọi chung của nhiều loại nhảy khác nhau có nguồn gốc từ Hoa Kỳ, dựa trên các nền văn hóa hoặc phong cách âm nhạc đường phố khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận