Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 511: Người đẹp, đồ của cô rơi rồi kìa 2

Chương 511: Người đẹp, đồ của cô rơi rồi kìa 2Chương 511: Người đẹp, đồ của cô rơi rồi kìa 2
Chương 511: Người đẹp, đồ của cô rơi rồi kìa 2
"Không cho đi theo!" Triệu Sở Sở đột nhiên dừng bước nhìn Lưu Tiểu Viễn nói.
Thấy Triệu Sở Sở e thẹn như vậy vô cùng quyến rũ, Lưu Tiểu Viễn chỉ muốn tiến lên hôn cô một cái.
"Này, đây là phòng của tôi, tại sao không cho tôi đi theo, tôi sợ cô ăn trộm đồ của tôi." Triệu Sở Sở càng như vậy, Lưu Tiểu Viễn càng muốn trêu chọc Triệu Sở Sở.
"Đồ xấu xal" Triệu Sở Sở mắng xong câu này, liền chạy vào phòng tắm, lập tức cầm quản áo trên giá để quần áo định đi ra khỏi phòng tắm.
Lúc này, Lưu Tiểu Viễn chống hai tay lên khung cửa phòng tắm, nhìn Triệu Sở Sở trong phòng tắm với vẻ mặt cười xâu xa.
Triệu Sở Sở thấy nụ cười xấu xa trên mặt Lưu Tiểu Viễn, biết tên này chắc chắn không có ý tốt.
"Lưu Tiểu Viễn, anh muốn làm gì?" Triệu Sở Sở lo lắng hỏi. Mặc dù cô hướng ngoại, táo bạo, nhưng không có nghĩa là cô là một cô gái phóng khoáng, vô tư. Tối qua cô làm như vậy chẳng qua là muốn thử xem Lưu Tiểu Viễn có phải là loại đàn ông suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện kia hay không.
Lưu Tiểu Viễn cười hì hì, nói: "Người đẹp, đồ của cô rơi rồi kìa."
Triệu Sở Sở trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn, nói: "Đồ của anh mới rơi!" Lưu Tiểu Viễn nghe vậy, nói: "Thế là đồ của tôi à? Vậy tôi nhặt lên nhé."
Lưu Tiểu Viễn vừa nói vừa cố ý dùng ngón tay chỉ vào sàn nhà tắm.
Triệu Sở Sở theo bản năng quay đầu nhìn theo hướng ngón tay của Lưu Tiểu Viễn, chỉ thấy trên sàn nhà có một chiếc quân lót màu trắng - cho dù là về kích cỡ, màu sắc hay kiểu dáng, thì đó chắc chắn là của phụ nữ.
"ÁI Đồ xấu xal" Triệu Sở Sở lập tức cúi xuống nhặt đồ lên, vừa rồi vì cầm vội quá nên không phát hiện ra đồ đã rơi.
"Này, người đẹp, không phải cô nói là đồ của tôi sao? Sao cô lại nhặt đồ của tôi, trả đồ của tôi lại đây, không thì tôi gọi chú công an.” Lưu Tiểu Viễn trêu chọc với vẻ mặt tươi CƯỜI.
Triệu Sở Sở nghe tháy lời nói trơn tru của Lưu Tiểu Viễn, tức giận liếc nhìn Lưu Tiểu Viễn, liên tục mắng anh là đồ xấu xal
Nhà họ Diệp ở thủ đô hôm nay đèn đuốc sáng trưng, như thể có chuyện vui lớn!
Đúng vậy, hôm nay đối với nhà họ Diệp mà nói, chính là có chuyện vui lớn, bởi vì Diệp Giang đã rời nhà máy chục năm nay đã trở về, ông ta là anh em với Diệp Thăng, chú ruột của Diệp Thành Tân, là một cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh, ngoài ra còn là trưởng lão của Phiêu Vân Môn.
Bây giờ, Diệp Giang chính là niềm tự hào của nhà họ Diệp, nhà họ Diệp cảm thấy tự hào vì ông ta. Toàn bộ nhà họ Diệp đều đang bận rộn, chào đón Diệp Giang trở về.
Hôm qua, sau khi bị Lưu Tiểu Viễn ép quỳ xuống hát mua vui, Diệp Thành Tân lập tức gọi điện cho Diệp Giang, bảo Diệp Giang sớm trở về, đồng thời kể lại chuyện bị nhục nhã vừa rồi cho Diệp Giang nghe.
Diệp Giang đã rời nhà mấy chục năm, vốn dĩ cũng chẳng còn tình cảm gì với nhà họ Diệp nữa. Nếu như ông ta còn tình cảm thì cũng không đợi đến tận bây giờ mới liên lạc với nhà họ Diệp.
Lần này Diệp Giang chủ động liên lạc với nhà họ Diệp, là do lòng hư vinh của ông ta. Ông ta cảm thấy hiện giờ mình đã là cao thủ Tiên thiên nhị trọng cảnh rồi, trở lại nhà họ Diệp như thế này chính là áo gắm về quê.
Mà Diệp Giang khi biết được Lưu Tiểu Viễn vào lúc này còn dám bắt nạt nhà họ Diệp thì cảm thấy anh không coi cao thủ Tiên thiên nhị trọng cảnh ông ta ra gì. Thế là ông ta lập tức nổi trận lôi đình, lập tức dẫn theo đứa cháu trai bảo bối của mình trở về nhà họ Diệp, xem xem là tên nào dám không coi ông ta ra gì.
Một giờ chiều, chuyến bay của Diệp Giang đúng giờ hạ cánh xuống sân bay quốc tế Thủ Đô, người nhà họ Diệp đón máy bay đã sớm chờ đợi ở sân bay.
Diệp Giang và Diệp Thăng có sáu phần giống nhau, chỉ có điều thân hình của Diệp Giang gầy hơn Diệp Thăng một chút, nhưng đôi mắt sáng quắc của ông ta đặc biệt sáng ngời.
Cháu trai của Diệp Giang tên là Diệp Lương Thần, tuổi còn trẻ chưa đến hai mươi lăm tuổi đã là cao thủ Hoá kình đỉnh phong, có thể nói là tiền đồ vô lượng, vì vậy, Diệp Giang rất yêu thương đứa cháu trai bảo bối này.
Lần này Diệp Giang đưa Diệp Lương Thần đến đây, một là để Diệp Lương Thần chứng kiến sự phồn hoa của Thủ Đô, hai là để khoe khoang, mình có một đứa cháu trai thiên tài.
Người nhà họ Diệp đón ông cháu Diệp Giang xong, liền lái xe trở về nhà họ Diệp.
Đến nhà họ Diệp, Diệp Thăng đích thân dẫn đội đứng ở cửa đón Diệp Giang đến. Trước đây, Diệp Thăng là anh trai, đương nhiên không cần phải hạ mình ra đón em trai mình như vậy.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, Diệp Giang bây giờ là một cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh, chính là trụ cột của nhà họ Diệp, Diệp Thăng là anh trai cũng chẳng là gì cả.
Xe dừng lại ở cửa nhà họ Diệp, Diệp Giang vừa xuống xe, Diệp Thăng lập tức cười tươi đón lên.
"Em trai à, bao nhiêu năm rồi, anh nhớ em đến mắt ăn mất ngủ!" Diệp Thăng vừa lên liền ôm chặt lấy Diệp Giang, đánh bài tình cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận