Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 1312: Sự trừng phạt của ông trời

Chương 1312: Sự trừng phạt của ông trờiChương 1312: Sự trừng phạt của ông trời
Chương 1312: Sự trừng
phạt của ông trời
"Cút đi, đừng làm phiền chúng tôi ăn cơm." Lưu Tiểu Viễn ghét bỏ nhìn Đàm Cảnh Dương, đồ không biết điều, làm phiền anh ăn cơm, cần thận anh ném anh xuống sông tắm rửa.
Đàm Cảnh Dương nghe Lưu Tiểu Viễn bảo anh ta cút đi, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn, nói: "Vị tiên sinh này, làm phiền anh nói chuyện lịch sự một chút."
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tôi không cần khách sáo với anh, bảo anh cút đi, anh có nghe không? Nếu anh không cút đi, tôi sẽ cho anh cút đi."
Đàm Cảnh Dương nghe vậy, nhìn Lục Tư Dao nói: "Người đẹp, sao cô có thể đi ăn cùng những kẻ vô học này, người đẹp, tôi có thể mời cô dùng bữa tối không?"
Thấy Đàm Cảnh Dương phớt lờ lời mình, còn trêu chọc Lục Tư Dao trước mặt mình, Lưu Tiểu Viễn thấy cần phải cho tên tự cho mình là cao thượng này một bài học.
Vì vậy, Lưu Tiểu Viễn không khách sáo sử dụng thần thông, trực tiếp ném tên này xuống sông bên dưới.
Tên này hét lên một tiếng, ùm một tiếng, rơi xuống sông, kêu cứu, cứu tôi với, cứu tôi với.
Những người có mặt chỉ thấy rất kỳ lạ, cũng không thấy ai ném anh ta, cũng không thấy ai đẩy anh ta, sao lại rơi xuống sông?
Có phải anh ta tự thấy sông mát nên muốn nhảy xuống sông tắm cho thoải mái không?
Nước sông không sâu lắm nên dù tên đàn ông kêu cứu, cũng chẳng ai để ý, trời nóng thế này, nước sông đã cạn lắm rồi.
Đàm Cảnh Dương kêu cứu mấy tiếng thì phát hiện nước sông rất cạn, hai chân mình đều dẫm lên đá dưới sông.
Đàm Cảnh Dương vội vàng đi lên từ trong sông, như một con gà ướt, đi đến trước mặt Lưu Tiểu Viễn, nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Vừa rồi có phải anh đầy tôi xuống không?"
Lưu Tiểu Viễn nhìn Đàm Cảnh Dương, nói: “Anh có bị mù không vậy? Mắt nào của anh nhìn thấy tôi đây anh xuống? Mù cũng không được vu khống người khác bừa bãi chứ?” Đàm Cảnh Dương thực sự không thấy Lưu Tiểu Viễn ra tay, dù sao anh ta cũng cảm thấy rất khó hiểu, tự nhiên mình lại rơi xuống sông, thật kỳ lạ.
"Đừng đứng cạnh tôi, như một con gà ướt vậy, cần thận lại rơi xuống sông đấy." Lưu Tiểu Viễn nói với Đàm Cảnh Dương.
Đàm Cảnh Dương nghe vậy, trong lòng khẽ giật mình, sợ lại giống như vừa rồi, vô duyên vô cớ rơi xuống sông thì thảm lắm.
Tuy nhiên, Đàm Cảnh Dương nghĩ, nếu mình sợ lời đe dọa của Lưu Tiểu Viễn, chẳng phải quá mắt mặt sao, liền nói: "Tôi cứ đứng đây, tôi không tin anh dám ném tôi xuống."
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Tôi không dám ném anh xuống nhưng ông trời dám ném anh xuống, anh có tin không?”
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, Đàm Cảnh Dương cười lớn: "Tiểu tử, ăn nói cho cần thận, ông trời ném tôi xuống? Đùa gì thế?"
Lưu Tiểu Viễn không nói gì, nhìn Lục Tư Dao cười một tiếng, Lục Tư Dao cũng che miệng cười khúc khích, cô biết tên khốn Lưu Tiểu Viễn này định làm gì.
Lục Tư Dao biết, Lưu Tiểu Viễn nói ông trời trừng phạt, thực ra là chính anh ta dùng phép thuật khiến tên đàn ông này rơi xuống sông.
"Tên khốn này thật quá đáng, rõ ràng là do mình làm, lại đồ lỗi cho ông trời, để ông trời chịu tiếng xấu, đúng là tên khốn nạn." Lục Tư Dao nghĩ trong lòng. "Anh không ởi à, vậy ông trời sẽ trừng phạt anh, đừng hối hận." Lưu Tiểu Viễn nhìn Đàm Cảnh Dương nói.
Đàm Cảnh Dương không tin ông trời sẽ ra tay, nếu ông trời có thể ra tay thì ông trời cả ngày không biết phải bận rộn đến mức nào, vì thời buổi này có quá nhiều người thề thốt với trời, mà cũng có quá nhiều người vi phạm lời thề, cho nên, nếu ông trời trừng phạt người thì ông trời sẽ bận rộn không ngừng.
"Hừ, tôi không tin ông trời sẽ trừng phạt tôi, đến đi, có bản lĩnh thì anh bảo ông trời đến trừng phạt tôi đi!" Đàm Cảnh Dương nói lớn, vẻ không sợ trời không sợ đất.
Lưu Tiểu Viễn mỉm cười, rồi sử dụng thần thông, Đàm Cảnh Dương đột nhiên phát hiện cơ thể mình bay lên, Đàm Cảnh Dương thấy cảnh tượng kỳ lạ này, lập tức hét lên một tiếng, chuyện kỳ lạ như vậy, xảy ra trên người anh ta, thật không thể tin ni.
"Cứu tôi với, cứu tôi với, mọi người mau đến cứu tôi với!" Đàm Cảnh Dương hét lớn, muốn mọi người đến cứu anh ta.
Nhưng những người khác đang ăn cơm thấy cảnh tượng kỳ lạ này, không ai dám ra tay cứu, trừ khi anh ta ngốc.
Mặc dù họ biết đây chưa chắc đã phải là sự trừng phạt của ông trời nhưng nếu là thì sao? Đợi lát nữa cứu anh ta, chẳng phải ông trời cũng sẽ trách tội mình sao?
Nghĩ vậy, mọi người đều không dám tiến lên cứu, vì vậy, cứ để mặc tên đàn ông lơ lửng trên không trung.
Tên đàn ông lơ lửng trên không trung, tay chân múa may, hét lớn cứu mạng nhưng không ai dám lên cứu anh ta, Đàm Cảnh Dương bị cảnh tượng kỳ lạ này dọa cho hồn bay phách lạc, suýt nữa thì tè ra quân.
Lưu Tiểu Viễn cố ý làm vậy, chỉ để dọa Đàm Cảnh Dương, đồ khốn, không có chuyện gì lại bày đặt trước mặt mình, để cho mày biết thế nào là sợ hãi thực sự.
"Cứu tôi với..." Đàm Cảnh Dương hét lớn, giọng nói ngày càng nhỏ dần, vì giọng anh ta bắt đầu khàn đi.
"Ôi chao, anh chàng đẹp trai này, anh bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại bay lên thế? Anh có học phép thuật gì không?" Lưu Tiểu Viễn giả vờ ngạc nhiên hỏi. Đàm Cảnh Dương nghĩ trong lòng, tôi học phép thuật của ma à, nếu tôi học phép thuật, tôi còn ở đây mà hét lớn sao?
Lục Tư Dao thấy Lưu Tiểu Viễn quá đáng, che miệng cười khúc khích.
"Cứu tôi." Đàm Cảnh Dương nói với Lưu Tiểu Viễn, ánh mắt cầu cứu.
Ha ha, Lưu Tiểu Viễn sẽ cứu anh ta sao? Thật là mơ mộng hão huyền.
Lưu Tiểu Viễn lắc đầu, nói: "Tôi không dám cứu anh đâu, nếu cứu anh mà đắc tội với ông trời, lúc đó ông trời cũng trừng phạt tôi thì tôi thiệt thòi quá."
Đàm Cảnh Dương nói: "Chỉ cần anh kéo tôi xuống, tôi sẽ trả tiền cho anh, nhà tôi rất giàu, xin anh hãy kéo tôi xuống."
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Xin lỗi nhé, nhà tôi cũng không thiếu tiền, cho nên, số tiền này tôi không kiếm."
Những người khác nghe thấy có tiền kiếm, lúc này không bình tĩnh nữa, lập tức muốn cứu người đàn ông này nhưng, họ vừa mới bước ra một bước thì Lưu Tiểu Viễn đã sử dụng phép thuật, khiến họ không thể nhúc nhích.
Những người khác còn muốn nhúc nhích nhưng nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, lập tức sợ hãi không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngoan ngoãn ngồi ăn đồ của mình.
Lưu Tiểu Viễn cười cười, rồi nhẹ nhàng búng tay, lập tức, Đàm Cảnh Dương một lần nữa rơi xuống dòng sông bên dưới.
Đàm Cảnh Dương hét lên một tiếng, Lưu Tiểu Viễn cười nói với bên dưới: "Thế nào, tắm có thoải mái không?”
Lúc này trong lòng Đàm Cảnh Dương hoàn toàn chửi thề, cái quái gì thế này, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, đánh chết anh ta cũng không nghĩ ra tại sao lại như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận