Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 864: Yêu cầu của Tăng Hi

Chương 864: Yêu cầu của Tăng HiChương 864: Yêu cầu của Tăng Hi
Chương 864: Yêu cầu của Tăng Hi
Dừng lại một chút, Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Dì muốn cháu giúp dì như thế nào, bây giờ đến nhà họ Đàm đòi công bằng, hay là thế nào?"
Tăng Hi suy nghĩ một chút rồi nói: "Bây giờ không cần, tôi nghĩ ngày mai nhà họ Đàm chắc chắn sẽ triệu tập hội đồng quản trị, sẽ nuốt hết cổ phần của bố Linh San, lúc đó chúng ta chỉ cần đến hội đồng quản trị là được."
Lưu Tiểu Viễn gật đầu nói: "Được, vậy dì mai gọi điện cho cháu nhé.”
Tăng Hi nói: "Lưu tiên sinh, bây giờ cậu ở đâu? Nếu cậu không chê thì thật ra ở chỗ khác, tôi còn một căn hộ hơn trăm mét vuông, đã sửa sang xong hết rồi, Lưu tiên sinh cứ ở đó đi."
Tăng Hi định tặng căn nhà này cho Lưu Tiểu Viễn, coi như là tiền công.
Ở nơi đất chật người đông như Ma Đô này, mà ngôi nhà Tăng Hi mua chắc chắn là khu vực đắc địa nhất, một mét vuông chắc chắn là sáu chữ số, thêm tiền sửa sang thì căn hộ hơn trăm mét vuông này ước tính phải hơn mười triệu.
Hơn mười triệu, đối với Lưu Tiểu Viễn trước đây thì đó là một con số cao ngất ngưởng nhưng đối với Lưu Tiểu Viễn bây giờ thì cũng chẳng là gì, không đủ để khiến nội tâm Lưu Tiểu Viễn gợn sóng.
Là một Tu Chân giả thì một ngàn vạn không còn là chuyện gì nữa, chỉ cần anh muốn, muốn có một ngàn vạn thì dễ như trở bàn tay. Mộ Dung Vũ Yến nói: "Dì Tăng, không cần đâu, chúng cháu ở khách sạn là được rồi, không cần phải phiền phức như vậy đâu ạ."
Mộ Dung Vũ Yến vẫn chưa hiểu ý của Tăng Hi nên mới nói ra những lời này.
Tăng Hi cười nói: "Khách sạn không tiện, vẫn là ở nhà mình tốt hơn, tôi không mang chìa khóa theo, lát nữa sẽ đưa chìa khóa cho Lưu tiên sinh."
Lưu Tiểu Viễn gật đầu nói: "Được, vậy thì làm phiền dì rồi."
Lưu Tiểu Viễn hiểu rõ trong lòng, nếu anh không nhận tiền công của Tăng Hi thì trong lòng bà chắc chắn sẽ lo lắng. Vì vậy, Lưu Tiểu Viễn quyết định vẫn nhận căn nhà này.
Hơn nữa, nếu Tăng Hi có được cổ phần của Đàm Kiến Nghiệp thì đừng nói một căn nhà, mà ngay cả mấy chục căn nhà cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Sau khi chia tay, Mộ Dung Vũ Yến không vui nói: "Tiểu Viễn, sao anh lại nhận tiền công của mẹ Linh San, Linh San bọn họ đã đáng thương lắm rồi, sao anh còn đòi tiền công của người ta."
Thấy Mộ Dung Vũ Yến vẫn ngây thơ như một cô bé, Lưu Tiểu Viễn không nhịn được búng nhẹ vào trán Mộ Dung Vũ Yến, nói: "Ngôi sao lớn của tôi, cô ngốc thật hay ngốc giả thế?"
Mộ Dung Vũ Yến đưa tay che chỗ bị búng, nhìn Lưu Tiểu Viễn nói: "Tôi mới không ngốc."
Thấy vẻ đáng yêu của Mộ Dung Vũ Yến, Lưu Tiểu Viễn không nhịn được cười, đúng là đáng yêu, miệng hơi cong lên, tay phải đặt trên trán, đôi mắt to đẹp nhìn Lưu Tiểu Viễn.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Không ngốc còn hỏi ra những câu ngốc nghếch như vậy."
Mộ Dung Vũ Yến khó hiểu hỏi: "Tôi hỏi chỗ nào ngốc nghếch, tôi nói toàn là sự thật mà, rõ ràng Linh San bọn họ đã đáng thương lắm rồi."
Lưu Tiểu Viễn giải thích: "Nếu tôi không nhận tiền công của mẹ Linh San thì bà ấy chắc chắn sẽ nghĩ tôi không tận tâm giúp bà ấy, chỉ khi tôi nhận tiền công của bà ấy thì bà ấy mới yên tâm.”
Mộ Dung Vũ Yến nghe vậy thì nói: "Tôi thấy mẹ Linh San không phải là người như vậy." Lưu Tiểu Viễn nói: "Bà ấy tuy không phải là người như vậy nhưng trong lòng chắc chắn sẽ có suy nghĩ như vậy. Vì vậy, để bà ấy yên tâm, tôi nhận tiền công của bà ấy, đó chính là câu trả lời tốt nhất cho bà ấy."
"Hơn nữa, chỉ là một căn nhà thôi mà, đối với mẹ Linh San thì không là gì cả."
Mộ Dung Vũ Yến gật đầu nói: "Cũng đúng, chỉ cần Linh San bọn họ có được cô phần của bố bó cô ấy thì sau này Linh San sẽ là phú bà, đại phú bà, đừng nói một căn nhà, tặng cả một biệt thự cũng được."
Lưu Tiểu Viễn cười rồi nhân lúc Mộ Dung Vũ Yến không để ý, lại búng nhẹ vào trán cô, nói: "Cuối cùng cũng thông suốt rồi, không dễ dàng gì mài” Mộ Dung Vũ Yến liếc nhìn Lưu Tiểu Viễn một cái, đưa tay che trán, nói: "Còn búng nữa, búng ngốc người ta thì sao?”
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Đây gọi là búng đi nếp nhăn."
"Hừ, anh mới có nếp nhăn!" Mộ Dung Vũ Yến tức giận giơ nắm đám nhỏ đánh vào người Lưu Tiểu Viễn.
Trở về khách sạn không lâu, Tăng Hi liền lái xe đích thân mang chìa khóa phòng cho Lưu Tiểu Viễn, cuối cùng còn đích thân lái xe đưa Lưu Tiểu Viễn đi xem phòng ở trong tiểu khu.
Nhìn thấy căn nhà ba phòng ngủ hai phòng khách này, Lưu Tiểu Viễn thấy cũng không tệ, tiểu khu này làm rất tốt, đặc biệt là mảng xanh làm rất đẹp. Mặc dù nằm ở khu vực sầm uất nhưng lại tĩnh lặng giữa ồn ào, không hề bị ảnh hưởng bởi sự náo nhiệt xung quanh, giao thông lại đặc biệt thuận tiện, xung quanh đều là trung tâm thương mại lớn và trường học phối sá đây đủ.
Người có thể mua được nhà ở đây, chắc chắn không phải là tầng lớp công nhân viên chức bình thường, ít nhất lương năm cũng phải máy chục vạn.
"Lưu tiên sinh, cậu còn hài lòng với căn nhà này không?” Tăng Hi cười hỏi.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Hài lòng, rất hài lòng, tốt hơn nhà cháu nhiều."
Tăng Hi nghe Lưu Tiểu Viễn hài lòng với căn nhà này, cả người liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Lưu Tiểu Viễn hài lòng là được, chuyện ngày mai, Lưu Tiểu Viễn sẽ tận hết sức giúp bà.
Xem xong nhà, Tăng Hi liền đưa Lưu Tiểu Viễn trở về khách sạn, nói sáng mai sẽ lái xe đến đón Lưu Tiểu Viễn.
Sáng hôm sau chín giờ rưỡi, Tăng Hi đã lái xe đến khách sạn, Lưu Tiểu Viễn đưa Mộ Dung Vũ Yến lên xe Tăng Hi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận