Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 775: Bài học cho kẻ cặn bã 1

Chương 775: Bài học cho kẻ cặn bã 1Chương 775: Bài học cho kẻ cặn bã 1
Chương 775: Bài học cho kẻ cặn bã 1
Thầy Lâm là một người đàn ông ngoài 30 tuổi, đã có vợ con đề huèề. Thế nhưng, nếu so sánh vợ anh ta với Đàm Uyễn Nghi thì chẳng khác nào một dưới đất, một trên trời.
Hơn nữa, Đàm Uyễn Nghi lại là một cô gái mới ra trường, thế nên, thầy Lâm đã nảy sinh ý đồ với Đàm Uyên Nghi.
Hôm nay, thầy Lâm đến văn phòng của Đàm Uyễn Nghi, nhân lúc hỏi Đàm Uyên Nghi bài vở, liền dùng đôi bàn tay dê xồm của mình giở trò đồi bại với Đàm Uyễển Nghi.
Đàm Uyễn Nghi lập tức từ chối, hỏi thầy Lâm muốn làm gì? Thầy Lâm lúc này dục hỏa thiêu đốt, thấy Đàm Uyên Nghi sợ hãi, hoảng loạn chát vấn mình, không những không dừng tay mà còn làm tới.
Két quả là cảnh tượng này vô tình bị Tô Vân đi tìm Đàm Uyễn Nghi chứng kiến, thế là Tô Vân đánh cho thầy Lâm một trận tơi bời.
Lưu Tiểu Viễn biết rõ bản lĩnh của Tô Vân, cho dù có mười thầy Lâm thì cũng phải chịu chung số phận như vậy.
Thầy Lâm đương nhiên không thừa nhận mình đã sàm sỡ Đàm Uyên Nghi, chuyện này dù có chết cũng không thể thừa nhận, nếu không thì cái bát cơm của thầy giáo cũng chẳng còn.
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói, thầy Lâm lắc đầu đáp: "Sao có thể chứ, tôi là giáo viên dạy dỗ học sinh, sao có thể làm ra chuyện như vậy được." "Ô, thế à?" Lưu Tiểu Viễn buông Tô Vân ra, một tay túm lấy cổ áo của thầy Lâm, chất vấn: "Có hay không?”
Lưu Tiểu Viễn đương nhiên tin lời Đàm Uyển Nghi và Tô Vân, hai người kia chắc chắn sẽ không lừa mình.
"Anh làm gì đấy? Anh muốn làm gì? Tôi khuyên anh mau buông tay tôi ra, nghe rõ chưa?" Thầy Lâm chỉ vào Lưu Tiểu Viễn, vênh váo nói: "Đây là trường học, không phải nơi để anh giở trò côn đồ."
Hiệu trưởng vội vàng đứng dậy, cười nói khuyên can: “Lưu tiên sinh, Lưu tiên sinh, có gì từ từ nói, đừng động tay, đừng động tay."
Lưu Tiểu Viễn nói: "Đối phó với loại cặn bã này, không cần phải nói lý lẽ gì cả, không dạy cho anh ta một bài học thì anh ta không biết trời cao đất rộng!"
Nói xong, Lưu Tiểu Viễn liền giơ nắm đám đập vào mặt thầy Lâm.
Khuôn mặt thầy Lâm vốn đã bằm dập, giờ lại bị Lưu Tiểu Viễn đấm thêm hai phát, nhát thời thầy Lâm kêu thảm như lợn bị chọc tiết.
Những học sinh và giáo viên bên ngoài nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ phòng hiệu trưởng, đều kiếng chân lên xem bên trong xảy ra chuyện gì nhưng cửa số có rèm che, che khuất hết, không thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Những giáo viên hóng hớt nhìn nhau, bàn tán xôn xao.
"Bên trong cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải có người đang đánh nhau trong phòng hiệu trưởng không?" Thây giáo A hỏi.
"Nghe nói thầy Lâm bị một học sinh trong lớp cô giáo Đàm đánh? Chính là cô bé lần trước đánh nhau với bạn học áy." Thầy giáo B nói.
"Nghe nói cô học sinh này tên là Tô Vân, gia đình có quan hệ, hiệu trưởng gặp người nhà của Tô Vân còn phải cúi đầu chào." Thầy giáo C nói.
"Thật á?" Thầy giáo A có vẻ không tin lắm.
"Thật chứ, lần đánh nhau trước, nếu là học sinh bình thường thì đã bị phạt rồi nhưng nhìn Tô Vân xem, chẳng có chuyện gì cả." Thầy giáo C nói.
"Thôi đừng nói nữa, lại đánh nhau rồi, hình như là tiếng kêu thảm thiết của thầy Lâm." Thầy giáo B vội vàng nói.
Bên trong phòng hiệu trưởng, thầy Lâm bị Lưu Tiểu Viễn đắm hai phát nhưng vẫn cố cãi, không chịu nhận, đến khi bị Lưu Tiểu Viễn đấm cú thứ ba thì lập tức đầu hàng.
"Anh, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi nói, tôi nhận, là tôi muốn sàm sỡ cô ấy!"
Thầy Lâm ôm đầu, đưa hai tay che đầu, lập tức khai nhận sự thật về việc chiếm tiện nghỉ của Đàm Uyên Nghi.
Lưu Tiểu Viễn vẫn không buông cổ áo của thầy Lâm ra mà nói với hiệu trưởng: "Hiệu trưởng, ông nghe thấy chưa, chính gã này đã tự khai rồi, ông nói xem nên xử lý thế nào?”
Hiệu trưởng tỏ vẻ khó xử: "Lưu tiên sinh, chuyện này tôi là một hiệu trưởng nhỏ bé không xử lý được, anh đừng làm khó tôi nữa."
Hiệu trưởng của trường tiểu học không giống như hiệu trưởng của một số trường đại học nào đó, bản lĩnh lớn, quyền lực cũng lớn. Nói trắng ra thì hiệu trưởng trường tiểu học của Tô Vân chỉ là người đứng đầu của các giáo viên, sợ rằng chỉ quản được một số chuyện trong trường, một số việc nhỏ của giáo viên cũng có thể quản được, còn những chuyện lớn thì ông ta không có khả năng quản lý.
Giống như việc đuổi việc thầy Lâm, không phải một mình hiệu trưởng có thể quyết định được, vì ông ta không có khả năng và cũng không có quyền đó.
Hơn nữa, ông ta cũng không dám ra lệnh này, ông ta sợ thầy Lâm trả thù, đây là chuyện hủy hoại tiền đồ của người khác, làm không khéo sẽ tự chuốc họa vào thân như chơi.
Vì vậy, khi Lưu Tiểu Viễn hỏi hiệu trưởng phải làm sao thì hiệu trưởng vội vàng nói rằng mình không có cách nào.
Hiệu trưởng nghĩ gì Lưu Tiểu Viễn đã hiểu ngay, Lưu Tiểu Viễn cũng không làm khó hiệu trưởng, anh có thể hiểu được khó khăn của hiệu trưởng.
"Hiệu trưởng đã nói như vậy thì tôi cũng không làm khó ông nữa, chuyện này tôi sẽ tự xử lý." Lưu Tiểu Viễn nói, rồi xách thầy Lâm đi ra khỏi phòng hiệu trưởng.
"Lưu tiên sinh, chú ý chừng mực nhé." Hiệu trưởng nói với Lưu Tiểu Viễn. "Cảm ơn ông đã nhắc nhở!" Lưu Tiểu Viễn quay đầu nói lời cảm ơn với hiệu trưởng, sau đó mở cửa, vừa mở cửa ra, anh thấy có mấy giáo viên đang đứng ở cửa nghe lén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận