Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 1289: Điều kiện

Chương 1289: Điều kiệnChương 1289: Điều kiện
Chương 1289: Điều kiện
Sau đó, Kỳ Sơn lão nhân vượt kiếp đến Độ Kiếp kỳ, không tránh được Lôi Kiếp, trực tiếp hẹo rồi, chỉ để lại phủ đệ dưới lòng đất này.
Nghe xong lời kể của Bạch Hồ, Lưu Tiểu Viễn tiếp tục hỏi: "Bạch Hồ, nếu mày lợi hại như vậy, lẽ ra một chút đồ của Kỳ Sơn lão nhân cũng không thể khiến mày bị nhốt."
Bạch Hỗ nói: "Tiểu tử, Kỳ Sơn lão nhân này có thể coi là người có tâm cơ, ông ta đã sớm biết điểm yếu của tôi ở đâu, những sợi xích sắt và cột đá này đều là thứ tôi không thể phá hủy, cho nên, mới bị nhốt mãi ở đây."
Điểm này Lưu Tiểu Viễn đương nhiên biết, nếu Bạch Hỗ có thể phá hủy cột đá và xích sắt này thì nó cũng không đến nỗi bị nhốt ở đây mãi.
Sau khi kể xong câu chuyện, Bạch Hỗ nói với Lưu Tiểu Viễn: "Tiểu tử, anh cũng đã nghe xong nguyên nhân tôi bị nhốt ở đây rồi, bây giờ có phải nên giúp tôi một tay không?”
Đối với lời nói của Bạch Hồ, Lưu Tiểu Viễn vẫn rất nghi ngờ, câu chuyện này ai cũng có thể bịa ra được.
Tuy nhiên, điều mà Lưu Tiểu Viễn lo lắng nhất không phải là nghỉ ngờ thân phận của Bạch Hồ, mà là sợ rằng sau khi cứu Bạch Hồ, ngược lại sẽ gặp nguy hiểm.
Điều này chẳng khác nào tự rước họa vào thân, đúng là trở thành kẻ ngốc! "Tiểu tử, anh còn do dự gì nữa?" Thấy Lưu Tiểu Viễn vẫn chưa động đậy, Bạch Hỗ lớn tiếng hỏi.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Nói thật, tao đang do dự không biết có nên cứu mày không, nếu tao cứu mày xong, ngược lại mày lại giết tao thì mày nói xem tao có phải là kẻ ngốc nhát thiên hạ không?"
Nghe lời Lưu Tiểu Viễn nói, Bạch Hỗ nói: "Tiểu tử, anh cứ yên tâm, Bạch Hồ tôi không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa."
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Biết người biết mặt không biết lòng, ai biết mày nghĩ gì chứ."
Bạch Hỗ hỏi: "Tiểu tử, vậy anh định làm thế nào? Anh muốn tôi làm gì, anh mới tin lời tôi?”
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Rất đơn giản, chỉ bằng mày trở thành linh sủng của tao, như vậy, tao không cần lo lắng mày sẽ vong ân phụ nghĩa."
Nghe vậy, Bạch Hồ tức giận đến nỗi lông dựng đứng, nói: "Nhóc con, làm người không thể quá vô liêm sỉ như vậy, anh có biết điều đó không?”
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Tất nhiên là tao biết nhưng theo tao thấy, tao làm như vậy, chẳng có gì là vô liêm sỉ cả, vậy sao? Cảm thấy như vậy rất vô liêm sỉ sao?"
Lưu Tiểu Viễn dám nói điều kiện với Bạch Hỗ như vậy, là vì Lưu Tiểu Viễn biết Bạch Hồ hẳn sẽ đồng ý.
Bạch Hỗ bị nhốt ở đây lâu như vậy, đã sớm muốn thoát ra ngoài, chỉ là vẫn chưa có ai vào đây, vì bên ngoài có trận pháp Huyền Cương Thiên Sát ngăn cản.
Lưu Tiểu Viễn nếu không nhờ có sự giúp đỡ của hệ thống, cộng thêm bản thân có đạo khí là trang viên thì cũng không thể phá được trận pháp Huyền Cương Thiên Sát này.
Vì vậy, nếu Lưu Tiểu Viễn không cứu Bạch Hồ, Bạch Hỗ chắc chắn vẫn sẽ bị nhốt ở đây không biết bao nhiêu năm nữa.
Mặc dù đối với một thần thú như Bạch Hồ thì máy trăm năm cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt nhưng ai lại muốn ở đây để ngày đêm trôi qua một cách vô nghĩa.
Thật sự là nhìn trúng điểm này, Lưu Tiểu Viễn mới dám nói điều kiện với Bạch Hỗ, nếu Bạch Hỗ tức giận không đồng ý thì Lưu Tiểu Viễn cũng chỉ cần bỏ đi, dù sao đối với anh, cũng chẳng mát mát gì. Nhưng đối với Bạch Hỗ mà nói thì mắt mát sẽ lớn lắm, nếu Lưu Tiểu Viễn đi rồi, không biết đến khi nào mới có người đến nữa.
"Tiểu tử, đổi điều kiện khác đi." Bạch Hồ nhìn Lưu Tiểu Viễn nói, đường đường Bạch Hồ như nó lại làm sủng vật của Lưu Tiểu Viễn, nó không làm được, như vậy quá mắt mặt.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Xin lỗi, điều kiện không thể thay đổi, mong mày thông cảm."
Bạch Hỗ tức muốn hộc máu nhưng lại không có cách nào với Lưu Tiểu Viễn, vì bây giờ nó còn trông cậy vào Lưu Tiểu Viễn cứu nó ra ngoài.
"Tiểu tử, làm linh sủng thì được nhưng phải có thời hạn, tôi không thể cả đời làm linh sủng của anh được." Cuối cùng Bạch Hỗ cũng thỏa hiệp.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Đó là đương nhiên, tao không phải là người vô tình như vậy, sẽ không bắt mày làm linh sủng của tao mãi, thế này nhé, mười năm, mày thấy thế nào? Đồng ý thì tao cứu mày ra, không đồng ý, tao lập tức rời đi."
Mười năm, đối với Lưu Tiểu Viễn mà nói là đã đủ rồi, có sự giúp đỡ của hệ thống vô địch thần cấp, mười năm nữa, Lưu Tiểu Viễn hoàn toàn có thể chắc chắn sẽ đạt đến Độ Kiếp kỳ, đến lúc đó, có sự giúp đỡ của Bạch Hỗ hay không cũng không quan trọng nữa.
Điều này giống như trẻ con lớn lên, có ăn kẹo hay không cũng không quan trọng nữa.
"Mười năm?" Bạch Hồ cảm thấy có chút khó tin, vì theo nó thấy, Lưu Tiểu Viễn ít nhát cũng sẽ nói ra thời hạn một trăm năm.
Bởi vì Bạch Hỗ nhìn ra Lưu Tiểu Viễn bây giờ mới chỉ có tu vi Kim Đan kỳ, muốn bản thân trở nên mạnh mẽ thì ít nhất cũng cần đến hàng trăm năm.
Một trăm năm đối với Bạch Hồ mà nói, nó cũng có thể chấp nhận được.
Dù sao cũng đã bị giam giữ ở đây máy trăm năm rồi, mấy trăm năm đều đã trôi qua, Bạch Hỗ còn quan tâm gì đến một trăm năm nữa chứ?
Nhưng Lưu Tiểu Viễn lại nói ra mười năm, khiến Bạch Hỗ cảm thấy Lưu Tiểu Viễn đang đùa giỡn với nó.
"Sao vậy? Có phải cảm thấy mười năm quá ngắn, còn muốn tao gia hạn thêm cho mày sao?" Lưu Tiểu Viễn cười hỏi.
Bạch Hỗ lập tức lắc đầu nói: "Không, không phải!"
Đùa à, trừ khi đầu óc có vấn đề mới cảm thấy thời gian quá dài, nếu không thì không ai cảm thấy thời gian càng ngắn càng tốt, Bạch Hỗ còn mong thời gian chỉ có một ngày mới tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận