Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 148: Lâm Đại Hữu gặp chuyện

Chương 148: Lâm Đại Hữu gặp chuyệnChương 148: Lâm Đại Hữu gặp chuyện
Chương 148: Lâm Đại Hữu
gặp chuyện
"Tôi về đây!" Lục Tư Dao mặt đỏ bừng nói với Lưu Tiểu Viễn một câu, rồi chạy chậm đến bên chiếc xe máy của mình, lái xe đi về thẳng nhà.
Lục Tư Dao tuy bình thường có vẻ hơi cẩu thả, không giống một cô gái nết na thùy mị, nhưng dù sao cũng là con gái, quân áo bị mồ hôi thấm ướt, chẳng khác gì không mặc đồ, dù Lục Tư Dao có nam tính đến đâu cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
"Tư Dao, về nhớ tắm nước nóng, đừng để cảm lạnh!" Lưu Tiểu Viễn ở phía sau hét lớn.
"Biết rôi!" Nghe Lưu Tiểu Viễn nói lớn như vậy, Lục Tư Dao tức giận thâm mắng Lưu Tiểu Viễn là đồ đểu, hét lớn như vậy làm gì? Còn sợ người khác không biết quân áo của cô đã bị mồ hôi thấm ướt sao?
Trở vê khách sạn, Lưu Tiểu Viễn ngôi một lúc lại câm điện thoại trên bàn làm việc lên, lật tìm số điện thoại của Lục Tư Dao, trên mặt nở một nụ cười hơi phóng túng.
Lưu Tiểu Viễn dùng điện thoại soạn một tin nhắn gửi cho Lục Tư Dao, nội dung tin nhắn là: Công chúa, tuy trời nóng nhưng quân áo ướt rồi thì phải tắm rửa kịp thời. Nếu công chúa thấy phiền thì hạ thần rất sẵn lòng hầu hạ công chúa.
Tin nhắn vừa gửi đi, Lưu Tiểu Viễn nhận được tin nhắn hồi âm của Lục Tư Dao rất nhanh: Lưu Tiểu Viễn, có tin bổn công chúa nhất định sẽ xé nát cái miệng của anh hay không!
Lưu Tiểu Viễn trả lời: Tôi không tin, có bản lĩnh thì công chúa thử xeml Lục Tư Dao trả lời: Lưu Tiểu Viễn, bổn công chúa đã rất tức giận rồi, anh tốt nhất nên làm cho bổn công chúa vui vẻ, nếu không, anh sẽ chết rất khó coi.
Lưu Tiểu Viễn nhìn tin nhắn của Lục Tư Dao, biết Lục Tư Dao căn bản không tức giận, mà chỉ đang đùa giỡn với mình.
Vì vậy, Lưu Tiểu Viễn trả lời: Tôi học ít, nên rất nhát gan, công chúa đừng dọa tôi, dọa tôi sợ thì phải làm sao?
Lục Tư Dao trả lời: Hừ, loại đểu giả như anh, dọa sợ một tên thì trên đời sẽ bớt đi một thằng tồi ấy chứ
Hai người cứ như vậy dùng tin nhắn điện thoại trêu chọc nhau, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Buổi chiều tối, Lưu Tiểu Viễn nhận được điện thoại của Lục Tư Dao, nói là muốn luyện võ, dùng giọng điệu của công chúa, gọi Lưu Tiểu Viễn nhanh chóng đến.
Lưu Tiểu Viễn lái xe đến quảng trường luyện võ sáng nay, thấy Lục Tư Dao đã đợi sẵn ở đó.
Có bài học kinh nghiệm từ sáng nay, bây giờ Lục Tư Dao mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô, dù có bị mồ hôi thấm ướt cũng không xảy ra cảnh hớ hênh.
Xem ra, Lục Tư Dao đã có chuẩn bị!
Lục Tư Dao nhìn thấy Lưu Tiểu Viễn thì trong đầu lập tức nhớ lại chuyện xảy ra sáng nay, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh hoàng hôn càng trở nên quyến rũ.
Tiếp theo, đương nhiên lại là Lưu Tiểu Viễn tận tay dạy Lục Tư Dao nắm đấm Mãnh Hổ.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên, nhưng khi tay Lưu Tiểu Viễn chạm vào tay Lục Tư Dao, trái tim Lục Tư Dao vẫn đập thình thịch như nai con, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
Tay nắm tay tận tình dạy mỹ nhân luyện võ, trong lòng Lưu Tiểu Viễn cũng rất vui vẻ ngửi mùi hương cơ thể của Lục Tư Dao, nắm lấy bàn tay mềm mại của Lục Tư Dao, quả thực đẹp không sao tả xiết.
Giữa giờ dạy, điện thoại của Lưu Tiểu Viễn đột nhiên reo lên.
"Tư Dao, cô cứ tập trước đi, tôi đi nghe điện thoại đãi" Lưu Tiểu Viễn nói.
Lưu Tiểu Viễn lấy điện thoại ra, là Lâm Tân gọi đến.
Nghĩ rằng Lâm Tân gọi điện cho mình chắc có chuyện gì đó. Dù rất khó chịu với hai anh em Đường Văn Đường Võ, nhưng Lưu Tiểu Viễn vẫn rất tôn trọng Lâm Tân.
"'Alo, chú Lâm, có chuyện gì vậy ạ?" Sau khi nghe máy, Lưu Tiểu Viễn hỏi trước.
Lâm Tân vội vàng nói: "Tiểu Viễn, không xong rồi, bố tôi bị bắt cóc rồi!"
Khi biết tin bố mình gặp chuyện, Lâm Tân cũng không biết tại sao, việc đầu tiên lại là gọi điện thoại cho Lưu Tiểu Viễn.
"Cái gì? Nghe Lâm Tân nói vậy, Lưu Tiểu Viễn cũng giật mình.
Xem ra, kẻ thù của Lâm Tân thấy không ra tay được với Lâm Tân, nên chuyển mục tiêu sang bố của ông ta rôi, đúng là một kế hoạch ác độc mà.
Điêu này, ngay cả Lưu Tiểu Viễn cũng không ngờ tới.
"Chú Lâm, chú đang ở đâu, cháu đến ngay!" Lưu Tiểu Viễn vội vàng hỏi.
Lâm Tân báo địa chỉ nhà mình cho Lưu Tiểu Viễn, Lưu Tiểu Viễn cũng nói với Lục Tư Dao một tiếng. Lục Tư Dao thấy vẻ mặt vội vàng của Lưu Tiểu Viễn thì biết Lưu Tiểu Viễn có chuyện gấp, cô hiểu ý nói: "Tiểu Viễn, có cần tôi giúp gì không?”
Chuyện này Lục Tư Dao đi cũng chẳng giúp được gì, Lưu Tiểu Viễn nói: "Tư Dao, không cần đâu, trời sắp tối rồi, em về nhà sớm đi, anh đi trước đây!" Nói xong, Lưu Tiểu Viễn chạy ra xe mở cửa xe, sau đó khởi động xe chạy đến nhà Lâm Tân.
Trên đường đi, Lưu Tiểu Viễn gọi điện cho Dương Tử Hàm, nói tối nay mình có việc, không đưa cô ấy về nhà được, bảo cô ấy tự bắt xe vê.
Đến nhà Lâm Tân, Lưu Tiểu Viễn bị cảnh sát chặn lại, không cho vào, lúc Lưu Tiểu Viễn định gọi điện cho Lâm Tân thì Phương Kiến Dương vừa hay đi ra, thấy Lưu Tiểu Viễn bị chặn ở cửa, ông ta lập tức bảo cảnh sát cho người vào.
"Tiểu Viễn, cuối cùng cậu cũng đến, có chuyện lớn rồi!" Lúc này Phương Kiến Dương đã lo đến bạc cả tóc, sao lại liên tiếp xảy ra những chuyện xui xẻo như thế này chứ.
Hôm qua Lâm Tân vừa mới bị ám sát, hôm nay bố Lâm Tân lại bị bắt cóc, chuyện này... Phương Kiến Dương nhíu chặt mày, nếu mà xảy ra thêm hai chuyện như thế này nữa, ông ta có thể vê quê trông khoai lang được rồi.
Không hiểu sao, khi Phương Kiến Dương thấy Lưu Tiểu Viễn như thấy được chỗ dựa, thấy được vị cứu tinh vậy.
"Bí thư Phương, tôi đã nắm được tình hình sơ bộ rôi! Chúng ta vào nhà rồi nói tiếp. Lưu Tiểu Viễn đương nhiên biết chuyện lớn mà Phương Kiến Dương nói là chuyện Lâm Đại Hữu bị bắt cóc.
Vào nhà, thấy Lâm Tân mặt mày buồn rười rượi ngồi trên ghế sofa, thấy Lưu Tiểu Viễn đến, ông ta ngẩng đầu lên nói: "Tiểu Viễn, cháu đến rồi, ngồi đi!"
Đường Văn và Đường Võ ngồi ở bên kia ghế sofa, thấy Lưu Tiểu Viễn, Đường Võ trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn, hừ lạnh một tiếng, nói: "Anh đến đây làm gì?"
Lưu Tiểu Viễn lười để ý đến Đường Võ, đi đến trước mặt Lâm Tân hỏi: "Chú Lâm, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Lâm Tân thở dài, cầm điện thoại trên bàn trà mở ra đưa cho Lưu Tiểu Viễn nhìn, Lưu Tiểu Viễn nhận lấy điện thoại, trên đó có một tin nhắn.
Nội dung tin nhắn là: Tổng giám đốc Lâm, cha của ông hiện đang ở trong tay chúng tôi, nếu ông muốn cha mình bình an vô sự thì tối nay chín giờ, đến chân núi Hậu Bình chờ chúng tôi. Chúng tôi không thích cảnh sát, ông tuyệt đối đừng mang họ đến. Nếu tổng giám đốc Lâm không nghe lời, thì đừng trách chúng tôi không khách sáo. Đúng rồi, xin tổng giám đốc Lâm tuyệt đối đừng nghi ngờ năng lực của chúng tôi.
Đọc xong tin nhắn, Lưu Tiểu Viễn đặt điện thoại lên bàn trà, hỏi: "Chú Lâm, vậy chú định làm thế nào?”
Lâm Tân nói: "Hiện giờ bố chú đang ở trong tay bọn chúng, chú còn có thể làm gì được? Đương nhiên là làm theo lời chúng sai khiến rồi."
Đường Võ chen vào nói: “Lâm Tân, ông yên tâm, tối nay tôi và anh trai tôi sẽ đi cùng ông, có hai anh em tôi ở đây, nhất định sẽ đưa được bố ông vê. Tôi không tin, lại có người to gan đến như thế, dám không nể mặt nhà họ Đường chúng tôi.'
Đường Văn cũng nói: “Đúng vậy, tổng giám đốc Lâm. Đến lúc đó tôi tin rằng chỉ cân nói ra danh tiếng nhà họ Đường chúng tôi thì đối phương nhất định sẽ nể mặt thôi, tổng giám đốc Lâm không cần quá lo lắng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận