Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 543: Chiếc xe này xin được tặng cho đại

Chương 543: Chiếc xe này xin được tặng cho đạiChương 543: Chiếc xe này xin được tặng cho đại
Chương 543: Chiếc xe này xin được tặng cho đại ca 1
Hồng Tam lập tức lăn ra khỏi xe, bò đến trước mặt Lưu Tiểu Viễn, quỳ xuống trước mặt Lưu Tiểu Viễn cầu xin: "Đại ca, tôi sai rồi, đại ca, cầu xin anh tha cho tôi một mạng..."
Kiến hôi còn muốn sống, huống chi là một kẻ ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh như Hồng Tam, càng trân trọng mạng nhỏ của mình.
"Vừa nãy không phải anh nói muốn tôi chết rất khó coi, còn nói nếu không giết chết tôi, anh không họ Hồng sao?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Hồng Tam phản vấn.
Vừa nãy còn vênh váo tự đắc, bây giờ lập tức biến thành cháu trai ngoan ngoãn, đúng là buồn cười! Phùng Bình ở bên cạnh nghe vậy thì lập tức giơ chân đá Hồng Tam một cái, khiến Hồng Tam ngã chỗng VÓ.
"Chết tiệt! Dám nói chuyện với đại ca của tôi như vậy? Anh muốn chết đúng không? Được thôi, tôi tiễn anh lên tây thiên ngay bây giờ!" Phùng Bình tức giận nói.
Nói xong, Phùng Bình lại đá thêm hai phát vào người Hồng Tam.
Dương Đăng Phong cũng đứng dậy khỏi mặt đất, đạp vào bụng Hồng Tam máy cái, mắng: "Muốn chết, dám nói chuyện với đại ca như vậy, tôi thấy anh chán sống thật rồi."
Một công tử bột khác cũng chạy đến hóng hớt, đá cho Hồng Tam một cái.
Hồng Tam đáng thương, Lưu Tiểu Viễn còn chưa ra tay, đã bị Phùng Bình và những người khác đánh cho mặt mũi bằm dập, thương tích đầy mình.
Sau khi Phùng Bình và những người khác đánh xong, Hồng Tam không màng đến những cơn đau trên người, lại bò dậy từ mặt đất, quỳ xuống đất cầu xin Lưu Tiểu Viễn, bởi vì Hồng Tam biết, chỉ cần Lưu Tiểu Viễn nói một câu, Phùng Bình và những người khác sẽ ném mình xuống hồ cho cá ăn.
"Đại ca, anh coi như nhắc tay làm phúc đi mà, cầu xin anh tha cho cái mạng chó này của tôi..." Hồng Tam vừa khóc vừa cầu xin.
"Cút đi!" Lưu Tiểu Viễn thấy Hồng Tam cũng bị dạy dỗ hòm hòm rồi thì đuổi anh ta cút đi.
Hồng Tam nghe vậy, như được đại xá, lập tức muốn chui vào xe cút đi, Lưu Tiểu Viễn đột nhiên hét lên: "Đợi đã, cho tôi mượn xe anh dùng một chút, muộn quá rồi, tôi không muốn đi taxi về!"
Hồng Tam lập tức lại chui ra khỏi chiếc Mercedes, trên khuôn mặt bằm dập có nặn ra một nụ cười nói: "Đại ca, anh mượn gì chứ, chiếc xe này xin tặng cho đại ca luôn.”
"Tôi là loại người đó sao?” Lưu Tiểu Viễn nhìn Hồng Tam hỏi. Lưu Tiểu Viễn đúng là không có ý định muốn chiếc Mercedes này của Hồng Tam, anh chỉ là không muốn bắt taxi về thôi, không ngờ Hồng Tam lại hiểu nhằm ý anh, tưởng anh muốn xin đều chiếc Mercedes này của anh ta.
Đã hiểu lầm rồi thì thôi nhận luôn chiếc Mercedes này cũng được, vì chiếc Mercedes này của Hồng Tam trông còn khá mới, lại là dòng S, giá trị lên đến hàng trăm triệu.
Vừa khéo chiếc xe bán tải ở nhà Lưu Tiểu Viễn không muốn đi nữa, muốn đổi một chiếc xe mới, Hồng Tam đã muốn tặng chiếc xe này cho mình, Lưu Tiểu Viễn cứ nhận vậy.
Hồng Tam nói xong câu này, trong lòng đau như cắt, đây chính là chiếc Mercedes S600 anh ta mới mua chưa được hai tháng, tổng cộng đã tiêu tốn của anh ta hơn một trăm tám mươi triệu, chỉ một câu đã tặng đi, không đau như cắt mới lạ.
"Ôi, đại ca, anh tất nhiên là không phải loại người như vậy, với thân phận như anh, sao có thể coi trọng chiếc xe như của tôi được." Trong lòng Hồng Tam chỉ mong Lưu Tiểu Viễn không nhận chiếc xe này của mình.
"Không thể nói như vậy, dù là máy kéo hay Mercedes thì cũng đều là xe." Lưu Tiểu Viễn cười híp mắt nói, sau đó lời nói đột nhiên chuyển hướng: "Nhưng chiếc Mercedes này cũng tạm được, nếu anh có lòng tặng thì tôi nhận vậy. Thế này nhé, ngày mai các anh làm thủ tục cho tôi, rồi chuyển chiếc xe này về quê tôi, có khó khăn gì không?"
Đùa chứ, dù có khó khăn cũng phải nói là không khó khăn. Huống hồ chuyện này đối với Phùng Bình và những người khác mà nói, thực sự không phải chuyện gì to tát.
"Không khó khăn!" Phùng Bình và những người khác đồng thanh đáp.
"Đã không khó khăn thì giải tán hết đi!" Lưu Tiểu Viễn phát tay nói. Hồng Tam cười híp mắt đưa chìa khóa xe cho Lưu Tiểu Viễn, Lưu Tiểu Viễn cầm chìa khóa xe rồi lên xe, lái chiếc Mercedes đi mát. Nhìn chiếc Mercedes biến mát khỏi tầm mắt, Hồng Tam một lần nữa đau như cắt, mẹ kiếp, chiếc xe mới mua cứ thế mà tặng cho người khác, toàn là tiền cải
"Ông chủ, vậy chúng ta về bằng cách nào?" Tay săn ảnh ngồi bệt dưới đất run rẫy hỏi.
Tay săn ảnh không lên tiếng thì còn đỡ, vừa lên tiếng, Hồng Tam trút hết cơn giận lên người hắn.
"Mẹ kiếp, ai bảo cậu ăn no rửng mỡ đi theo dõi Mộ Dung Vũ Yến? Ai bảo cậu nửa đêm không ngủ mà chụp ảnh trước cửa biệt thự của Mộ Dung Vũ Yến?
Mẹ kiếp, người ta bảo cậu xóa ảnh thì xóa đi, sao lại không chịu xóa hả? Người ta đập nát máy ảnh của cậu thì thôi, coi như của đi thay người, sao lại gọi điện cho tôi làm quái gì hả?"
Hồng Tam càng nghĩ càng tức, cảm thấy nếu không phải vì tay săn ảnh này, thì tối nay đã không xảy ra chuyện như vậy. Anh ta không bị đánh, cũng không phải tặng chiếc xe mới mua cho người khác.
"Mẹ kiếp, cậu còn hỏi tôi về bằng cách nào à? Cút đi cho khuất mắt tôi!" Hồng Tam tức giận đá cho tay săn ảnh hai phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận