Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 715: Trúng tình cổ

Chương 715: Trúng tình cổChương 715: Trúng tình cổ
Chương 715: Trúng tình cổ
Lưu Tiểu Viễn lập tức nói với Tiểu Hân: "Tiểu Hân, đưa thuốc giải cho tôi, giải độc cho tôi."
Tô Vũ dứt khoát ra tay, túm lấy cổ Tiểu Hân, đe dọa: "Mau lấy thuốc giải ra đây."
Tiểu Hân nhìn Tô Vũ, trên mặt nở một nụ cười: "Ân nhân, chị cũng buông tay ra đi."
Vừa dứt lời, Tô Vũ đột nhiên cảm thấy tay mình đau nhói, cô vội vàng buông tay ra.
"Cô đã làm gì với tôi?” Tô Vũ vội vàng hỏi, vì cô đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực.
Tiểu Hân nhìn Tô Vũ nói: "Ân nhân, chị yên tâm, Tiểu Hân không hại chị đâu. Chị đã cứu bà của Tiểu Hân, Tiểu Hân chỉ để chị trúng độc mềm gân thôi. Loại cổ độc này ba ngày sau sẽ khỏi."
Quá chủ quan, quá chủ quan, không ai ngờ được cô gái Tiểu Hân này lại có thuật dùng độc lợi hại đến vậy, một mặt là do mình chủ quan, mặt khác là do thuật dùng độc của Tiểu Hân thực sự lợi hại.
"Ừm, linh miêu đâu?" Lúc này, Lưu Tiểu Viễn đột nhiên phát hiện linh miêu không thấy đâu, trước khi trúng độc, anh còn chưa để ý đến con vật nhỏ này, bây giờ trúng độc chờ con vật nhỏ đến giải nhưng lại bất ngờ phát hiện linh miêu không thấy đâu.
"Tô Vũ, tiểu gia hỏa đâu?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Tô Vũ hỏi, vì tối qua tiêu gia hỏa ngủ cùng Tô Vũ.
Tô Vũ bát lực ngồi bệt xuống đát, nói: "Tôi không biết, khi tôi tỉnh dậy thì đã không tháy tiểu gia hỏa đâu rồi, tôi còn tưởng nó đến phòng anh.”
Được rồi, lần này coi như xong đời, tiểu gia hỏa mát tích, căn bản không thể giải được độc.
"Tiểu Hân, có phải cô đã giấu con mèo của tôi đi không?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Tiểu Hân hỏi.
Tiểu Hân lắc đầu, nói: "Không phải, tôi giấu con mèo của anh làm gì? Tôi đâu có thích mèo."
Thấy vẻ mặt của Tiểu Hân, Lưu Tiểu Viễn biết cô không nói dối, vì lúc này Tiểu Hân cũng không cần phải nói dối.
Tô Vũ cũng nghĩ giống Lưu Tiểu Viễn, sau khi biết linh miêu không phải do Tiểu Hân giấu đi, cô và Lưu Tiểu Viễn nhìn nhau, lắc đầu, ý nói cô cũng không có manh mối nào.
Nếu linh miêu không phải do Tiểu Hân giấu đi, vậy thì linh miêu đã đi đâu? Nếu có người muốn cưỡng ép bắt linh miêu đi, căn bản là không thể, phải biết rằng lần trước Tô Vũ còn bị linh miêu đánh cho rách cả áo, điều đó có thể tháy linh miêu lợi hại đến mức nào.
Nếu không phải có người cưỡng ép bắt linh miêu đi, vậy thì hoặc là linh miêu chủ động bỏ đi, hoặc bị người khác dụ đi.
Dù là trường hợp nào, đối với Lưu Tiểu Viễn hiện tại mà nói, đều là chí mạng.
Người phụ nữ Tiểu Hân này khiến Lưu Tiểu Viễn càng ngày càng không hiểu nổi, trước đây còn tưởng Tiểu Hân là một cô gái ngây thơ nhưng không ngờ cô ta lại là cao thủ dùng độc, hơn nữa, Lưu Tiểu Viễn còn phát hiện ra tính tình của Tiểu Hân có chút kỳ quái.
Nếu linh miêu không còn nữa, vậy thì anh chỉ có hai sự lựa chọn, một là sống cả đời với Tiểu Hân, hai là rời khỏi đây, sau đó chờ tình cổ phát tác.
Còn việc tìm được thuốc giải tình cổ, Lưu Tiểu Viễn thực không dám mơ tưởng.
Tất nhiên, còn có một cách khác, đó là dựa vào hệ thống vô địch thần cấp, để tu vi của mình nhanh chóng tăng lên, đạt đến cảnh giới Tu Chân trong truyền thuyết, đến lúc đó xem có thể dựa vào thần thông của Tu Chân để giải trừ tình cổ trên người hay không.
Nhưng điều này cần thời gian, Lưu Tiểu Viễn không thể ở đây mãi được.
"Tiểu Hân, cô thật sự không giấu con mèo của tôi đi sao?" Lưu Tiểu Viễn không nhịn được mà xác nhận lại một lần nữa.
Tiểu Hân nói: "Tôi giấu con mèo của anh làm gì?"
Mặc dù biết rõ sẽ là như vậy nhưng khi nghe Tiểu Hân nói như vậy, Lưu Tiểu Viễn vẫn không nhịn được mà thất vọng thêm một lần nữa.
"Vậy tối qua cô có phát hiện người lạ vào nhà không, hoặc thấy con mèo của tôi đi ra ngoài không?" Lưu Tiểu Viễn tiếp tục hỏi.
Tiểu Hân lắc đầu, nói: "Tôi không thấy, ân nhân, anh để ý đến con mèo đó như vậy, có phải con mèo đó có gì đặc biệt không?”
Lưu Tiểu Viễn đương nhiên không muốn để Tiểu Hân biết được bản lĩnh của linh miêu, nếu không Tiểu Hân chắc chắn sẽ ngăn cản anh tìm thấy linh miêu. Bây giờ linh miêu bị mắt ở đây, vậy thì đương nhiên phải nhờ đến sự giúp đỡ của Tiểu Hân.
"Con mèo đó đối với ân nhân đương nhiên là quan trọng!" Đúng lúc này, giọng nói của bà nội Tiểu Hân đột nhiên truyền đến.
"Bà nội!" Tiểu Hân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bà nội của mình chống gậy từ trong nhà chậm rãi đi ra.
Nghe được câu nói này của bà nội Tiểu Hân, Lưu Tiểu Viễn biết bà chắc chắn biết được thân phận thực sự của linh miêu.
Có phải linh miêu bị bà nội Tiểu Hân giấu đi không? Đúng lúc này, một ý nghĩ kinh ngạc xuất hiện trong đầu Lưu Tiểu Viễn.
Bởi vì bà nội Tiểu Hân giấu linh miêu đi hoàn toàn có động cơ làm như thế. Nếu như bà nội Tiểu Hân giấu linh miêu đi, vậy thì Lưu Tiểu Viễn sẽ không thể giải được tình cổ trên người, đến lúc đó ngoài việc đồng ý ở bên Tiểu Hân thì những con đường khác đều là đường chết. Cho nên, sự nghi ngờ này của Lưu Tiểu Viễn hoàn toàn có căn cứ, không phải là tưởng tượng suông.
"Tiểu Hân, cháu có biết con mèo của ân nhân tên là gì không?" Bà nội Tiểu Hân vừa đi vừa trìu mến nhìn Tiểu Hân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận