Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 837: Vật cảm tạ 1

Chương 837: Vật cảm tạ 1Chương 837: Vật cảm tạ 1
Chương 837: Vật cảm tạ 1
"Đinh đong, chúc mừng người chơi Lưu Tiểu Viễn chém giết hai tên tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, đạt được 3000 điểm kinh nghiệm!" Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Lưu Tiểu Viễn.
Nói thật, Lưu Tiểu Viễn cười có chút phán khích, chuyên môn đi tìm những tu sĩ gà mờ để tăng cấp, bởi vì điểm kinh nghiệm của những tu sĩ này đặc biệt cao, cho nên tương đối mà nói thì tăng cấp cũng nhanh hơn một chút.
Chết tiệt, đây hoàn toàn là khuyến khích anh đi chém giết những tu sĩ kém hơn mình, như vậy sẽ khiến cho tu vi của anh tăng lên nhanh chóng trong thời gian ngắn.
Nhưng mà, Lưu Tiểu Viễn không phải là loại ác ma giết người, lấy việc giết người làm vui. Theo như Lưu Tiểu Viễn thấy thì chém giết tu sĩ mặc dù điểm kinh nghiệm cao, có thể tăng cấp tương đối nhanh.
Nhưng mà, làm người cũng không thể không có nguyên tắc như vậy, thấy tu sĩ là chém giết, bất kẻ là người tốt hay kẻ xấu. Lưu Tiểu Viễn mặc dù không phải là loại thánh mẫu nhưng cũng sẽ không làm ra chuyện mát hết tính người như thé.
Cho nên, theo như Lưu Tiểu Viễn thấy thì người nên giết thì tuyệt đối không được mềm tay. Người không nên giết thì cũng không thể giết hại người vô |Ội.
Lưu Tiểu Viễn trở về bên cạnh hai mẹ con Đàm Linh San, chỉ thấy hai mẹ con Đàm Linh San ôm chặt lấy nhau, dù sao thì ở vùng hoang dã thế này, đừng nói là hai người phụ nữ, cho dù là hai người đàn ông cũng sẽ sợ hãi.
Thấy Lưu Tiểu Viễn trở về, hai mẹ con Đàm Linh San lập tức tách ra, đi về phía Lưu Tiểu Viễn.
"Lưu tiên sinh, tối nay cảm ơn anh, nếu không có anh thì tôi và mẹ tôi đều sẽ mát mạng." Đàm Linh San nói.
Mẹ của Đàm Linh San cũng nói: "Lưu tiên sinh, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã cứu Linh San, cảm ơn cậu!"
Lưu Tiểu Viễn nói: "Không cần cảm ơn đâu, chúng ta về thôi."
Mẹ của Đàm Linh San là Tăng Hi đưa cái đỉnh nhỏ trong tay đến trước mặt Lưu Tiểu Viễn, nói: "Lưu tiên sinh, cậu cứu Linh San, cái đỉnh nhỏ này tặng cậu." Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Dì à, cháu cứu Linh San không phải vì cái đỉnh nhỏ này, cháu là nễ mặt Mộ Dung Vũ Yến mới ra tay."
Lưu Tiểu Viễn nói như vậy chính là không muốn để Đàm Linh San cảm kích anh, bởi vì phụ nữ một khi cảm động với một người đàn ông thì rất có khả năng sẽ yêu người đàn ông đó.
Hiện tại bên cạnh Lưu Tiểu Viễn có đủ phụ nữ rồi, nếu như Đàm Linh San lại có quan hệ không rõ ràng gì với anh thì đó lại là một chuyện khá phiền phức.
Cho nên, Lưu Tiểu Viễn cảm thầy vẫn nên giữ khoảng cách nhất định với Đàm Linh San thì hơn.
Đàm Linh San nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, trong lòng không hiểu sao lại rất khó chịu, có lẽ là câu vì Mộ Dung Vũ Yến mới ra tay kia, khiến cho Đàm Linh San cảm thấy mạng của cô còn không bằng một câu nói của Mộ Dung Vũ Yến.
Tăng Hi nói: "Lưu tiên sinh, bất kế vì lý do gì, tối nay cậu đã cứu hai mẹ con chúng tôi, chúng tôi không có gì báo đáp, chỉ có thể tặng cậu cái đỉnh nhỏ này. Tôi biết Lưu tiên sinh không phải người bình thường, những thứ tầm thường như tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, Lưu tiên sinh đương nhiên không để vào mắt. Mà cái đỉnh nhỏ này không đơn giản, cho nên xin Lưu Tiểu Viễn hãy nhận lây cái đỉnh nhỏ này."
Lưu Tiểu Viễn nói: "Cái đỉnh nhỏ này chính là bảo vật trấn nhà của nhà họ Đàm, chồng dì đã nói, cái đỉnh nhỏ này chính là cái chậu đựng bảo bối của nhà họ Đàm, nếu như cái đỉnh nhỏ này không còn, nhà họ Đàm cũng sẽ theo đó mà mát hét."
Tăng Hi nói: "Lưu tiên sinh, cậu sẽ không tin vào những thứ mê tín như vậy chứ? Một gia tộc hay một cá nhân, muốn thành công thì vận may và cơ hội là điều không thể thiếu nhưng quan trọng nhát vẫn là sự nỗ lực của bản thân, nếu như bản thân không nỗ lực, cho dù có cho nhiều cơ hội đến máy thì cũng vô ích."
Lưu Tiểu Viễn không ngờ Tăng Hi lại nhìn thấu suốt hơn Đàm Kiến Nghiệp, đúng như vậy, vận may và cơ hội tuy rằng quan trọng nhưng quan trọng nhất vẫn là sự nỗ lực của bản thân, trên đời này sẽ không có chuyện miếng bánh từ trên trời rơi xuống, cho dù thật sự có bánh từ trên trời rơi xuống thì chỉ có người dậy sớm mới có thể nhặt được.
Đạo lý đơn giản như vậy, phần lớn mọi người đều hiểu nhưng Đàm Kiến Nghiệp là một doanh nhân lớn như vậy, ông ta lại không để ý đến đạo lý cơ bản nhất này, mà lại đi sùng bái cái đỉnh nhỏ này.
Lưu Tiểu Viễn vẫn không muốn cái đỉnh nhỏ này, nói: "Dì à, cháu không muốn thấy hai người vì chuyện này mà trở nên căng thẳng, dì vẫn nên cầm cái đỉnh nhỏ về đi, đừng vì chuyện này mà nảy sinh mâu thuẫn."
Nói là nói vậy, nhưng Lưu Tiểu Viễn biết, vợ chồng Đàm Kiến Nghiệp từ lúc Tăng Hi không được sự đồng ý của Đàm Kiến Nghiệp mà tự ý cầm cái đỉnh nhỏ đi cứu Đàm Linh San thì đã chôn mầm họa rồi.
Tăng Hi cười lắc đầu nói: "Lưu tiên sinh, cái đỉnh nhỏ này để ở nhà họ Đàm chúng tôi chính là một tai họa, bây giờ bên ngoài đã biết nhà họ Đàm chúng tôi có cái đỉnh nhỏ như vậy, sau này chắc chắn sẽ gặp không ít phiền phức."
Tăng Hi nói đúng, chuyện nhà họ Đàm có bảo bối chắc chắn đã truyền ra ngoài, nếu không thì cũng sẽ không có chuyện một tối lại có hai nhóm người đến gây phiền phức cho nhà họ Đàm.
Nhìn cái đỉnh nhỏ trong tay Tăng Hi, Lưu Tiểu Viễn muốn lấy nhưng lại không tiện lấy, dù sao thì cái đỉnh nhỏ này có phải là bảo bối hay không vẫn chưa chắc chắn.
Bởi vì cái đỉnh nhỏ này mà thật sự là bảo bối thì tại sao lại toàn là tu sĩ cảnh giới Luyện Khí đến đây, chứ không phải là tu sĩ Trúc Cơ Kim Đan đến?
Bạn cần đăng nhập để bình luận