Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 858: Tai nạn giao thông 1

Chương 858: Tai nạn giao thông 1Chương 858: Tai nạn giao thông 1
Chương 858: Tai nạn giao thông 1
Trương Nham lập tức dùng thần thức để kiểm tra Thường thắng chỉ thương của ông ta, khi thấy báng súng và đầu súng của Thường thắng chỉ thương có một vết nứt, toàn thân Trương Nham như muốn phát điên.
Ông ta không thể tin vào những gì thần thức cảm nhận được, Thường thắng chi thương của ông ta lại có thể thua dưới tay một thanh Phi Kiếm, sao có thể như vậy được.
Tuy nhiên, sự thật vẫn là sự thật, Trương Nham dù có thấy khó tin đến đâu thì đây cũng là sự thật, Thường thắng chi thương của ông ta không bằng Phi kiếm của Lưu Tiểu Viễn. Trương Nham lập tức thi triển thần thông triệu hồi Thường thắng chi thương của ông ta, mục đích là muốn xem có thể sửa chữa được không.
Nhưng, vừa khi Irương Nham thi triển thần thông, Thường thắng chỉ thương của ông ta đã đứt làm đôi, rơi xuống đất với một tiếng "Bóp."
Thấy cảnh tượng trước mắt, cả người Trương Nham đều ngây ngốc, Thường thắng chỉ thương của ông ta, cứ thế mà bị hủy rồi sao, điều này chẳng khác nào lấy mát nửa cái mạng của Trương Nham.
Lúc này, Trương Nham hoàn toàn quên mắt rằng ông ta đang đấu với Lưu Tiểu Viễn, ông ta vẫn đứng ngây ra đó, như vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Lưu Tiểu Viễn không phải là người chú trọng vào đấu pháp quân tử, chiến đấu giống như đánh trận, chú trọng vào sự xảo quyệt, chỉ cần có thể giành chiến thắng, cách nào cũng được.
Bởi vì trên thế gian này chỉ có kẻ thắng người thua, chỉ cần anh thắng, anh sẽ là anh hùng, còn nếu anh thua, anh chỉ là một thằng ngóc.
Nhân lúc Irương Nham đang ngây ra, Lưu Tiểu Viễn thúc giục Phi Vân Kiếm, trực tiếp dùng một kiếm lầy mạng Trương Nham.
Trước khi chết, Trương Nham mở to mắt, nhìn Lưu Tiểu Viễn với vẻ không thể tin nồi, ông ta không ngờ Lưu Tiểu Viễn lại giết mình.
Trước khi chết, Trương Nham còn chỉ một ngón tay vào Lưu Tiểu Viễn, dáng vẻ như đang chất vấn Lưu Tiểu Viễn, tại sao lại hèn hạ vô sỉ như vậy, nhân lúc mình ngây ra mà giết mình.
Lưu Tiểu Viễn nhìn thi thể Trương Nham ngã xuống, nói: "Đấu với cao thủ, điều tối ky nhất chính là mất tập trung, anh tự tìm đường chết!"
Trương Nham ngã xuống, mất mạng hoàn toàn, Diệp Khải Minh đứng bên cạnh tự nhiên sợ đến mát cả hồn, sư phụ của mình đã chết thảm dưới kiếm của Lưu Tiểu Viễn, ông ta càng khó thoát khỏi cái chết.
"Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng!" Diệp Khải Minh lập tức quỳ xuống cầu xin Lưu Tiểu Viễn, van xin Lưu Tiểu Viễn tha cho ông ta một mạng chó.
Lưu Tiểu Viễn thậm chí còn không thèm nhìn Diệp Khải Minh, mà cúi xuống kiểm tra tài sản của Trương Nham, lấy túi trữ vật của Trương Nham ra, bên trong ngoài một số linh thạch không nhiều còn có một số thứ lặt vặt, đối với Lưu Tiểu Viễn mà nói, đó đều là những thứ vô dụng.
Ngay khi Lưu Tiểu Viễn định đổ hết đồ trong túi trữ vật của Trương Nham ra ngoài, anh đột nhiên phát hiện trong túi trữ vật này có một thứ giống như lệnh bài, chỉ có điều lệnh bài này bị thiếu một góc, có vẻ như là do con người làm, hoặc cũng có thể là vốn dĩ nó đã như vậy.
Lệnh bài này hình tròn, trên điêu khắc một số hoa văn khó hiểu, vô cùng phức tạp, nhìn vào khiến người ta hoa mắt chóng mặt, Lưu Tiểu Viễn không biết thứ giống lệnh bài này có tác dụng gì nhưng cảm thấy thứ này không bình thường, nghĩ một lúc, cuối cùng ném thứ giống lệnh bài này vào trong túi trữ vật.
Giết chết Trương Nham, Lưu Tiểu Viễn thu được hai ngàn điểm kinh nghiệm, thêm một số linh thạch và một thứ lệnh bài kỳ lạ, cũng coi như thu hoạch không |ệ.
Diệp Khải Minh quỳ một bên dập đầu cầu xin, thấy Lưu Tiểu Viễn đang lục soát đồ của Trương Nham, trong lòng nghĩ hay là nhân cơ hội này bỏ trốn.
Diệp Khải Minh nghĩ thầm, dù sao ông ta cũng là cao thủ Tiên Thiên tam trọng cảnh, nếu liều mạng bỏ trốn thì khả năng rất lớn là sẽ thành công.
Nghĩ là làm, Diệp Khải Minh lặng lẽ đứng dậy, sau đó liều mạng chạy về phía đường lớn, chỉ cần lên xe, đạp ga, Lưu Tiểu Viễn sẽ không còn cách nào đối phó với ông ta nữa.
Động tác của Diệp Khải Minh đương nhiên không thể qua mắt được thần thức của Lưu Tiểu Viễn, Lưu Tiểu Viễn hừ lạnh một tiếng, rồi nghĩ, Diệp Khải Minh, ngươi muốn chạy sao? Được thôi, ta sẽ để ngươi chạy.
Lưu Tiểu Viễn thấy Diệp Khải Minh lên xe rồi vẫn không hề vội vàng, mà ở đây hỏa táng thi thể của Trương Nham.
Diệp Khải Minh lên xe, thấy Lưu Tiểu Viễn không đuổi theo, trong lòng mừng rỡ, điều này chứng tỏ lần bỏ trốn này của ông ta đã thành công rồi.
Diệp Khải Minh nghĩ, ông ta sẽ lập tức chạy về quê, với số tiền trong thẻ ngân hàng của mình, ở quê có thể sống cả đời không lo nghĩ.
Xe lập tức được Diệp Khải Minh khởi động, Diệp Khải Minh lập tức đạp ga, lái xe đến bên lề đường, sau đó phóng nhanh.
"Ha ha... Cuối cùng cũng chạy thoát khỏi Lưu Tiểu Viễn rồi!" Diệp Khải Minh trong lòng vui mừng reo hò, thoát khỏi cửa tử, nhặt lại được một cái mạng nhỏ, Diệp Khải Minh sao có thể không phán khích.
Nhưng, Diệp Khải Minh còn chưa kịp phấn khích thì thấy một người đứng trên nắp ca-pô xe của ông ta, thấy trên nắp ca-pô xe của mình đột nhiên xuất hiện một người, Diệp Khải Minh lập tức hoảng sợ đến mức cả chiếc xe đều mắt kiểm soát, đâm sằm vào bên đường, xe đâm sang bên này, Diệp Khải Minh trong lúc hoảng loạn liền đánh mạnh vô-lăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận