Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 519: Bị lừa rồi

Chương 519: Bị lừa rồiChương 519: Bị lừa rồi
Chương 519: Bị lừa rồi
Lưu Tiểu Viễn cũng không biết Mộ Dung Vũ Yến muốn mình giúp cô chuyện gì, vội hỏi: "Đại minh tinh, cô phải nói cho rõ ràng đã, cô muốn giúp việc gì, thế thì tôi mới lên xe được, nếu tôi vừa lên xe, cô đưa tôi đi bán thì phải làm sao?"
Vừa nhìn thấy Mộ Dung Vũ Yến, Lưu Tiểu Viễn liền nhớ đến ông chủ bí ẩn đứng sau tập đoàn truyền thông Hoàng Thành, Tống Phi từng nói ông ta là cao thủ có tu vi Tiên Thiên tam trọng cảnh trở lên, điều này khiến Lưu Tiểu Viễn không thể không cẩn thận.
"Yên tâm đi, một gã đàn ông thô kệch như anh thì bán cũng chẳng ai thèm mua." Mộ Dung Vũ Yến cười nói. "Cái đó không chắc, lỡ như cô bán tôi vào hầm than đen hay nhà máy gạch đen thì tôi phải làm sao?" Lưu Tiểu Viễn cười nói.
Mộ Dung Vũ Yến sớm đã biết Lưu Tiểu Viễn là kẻ lắm mồm, biết mình nói không lại anh nên cũng không nói máy lời vô ích nữa: "Rốt cuộc anh có lên xe hay không, không lên xe thì tôi giận đấy."
Lưu Tiểu Viễn mới mở cửa ghế sau ngồi vào xe, vừa ngồi vào xe, Mộ Dung Vũ Yến đã lái xe đi.
"Đại minh tinh, bây giờ có thể nói cho tôi biết cô muốn tôi giúp gì rồi chứ?" Lưu Tiểu Viễn thoải mái ngồi ở phía sau, xe đắt tiền đúng là khác, không gian ngồi ở hàng ghế sau rộng rãi, ghế ngồi lại thoải mái.
Mộ Dung Vũ Yến vừa lái xe vừa nói: "Tôi muốn anh làm bạn trai tôi!" Fuckl Nghe Mộ Dung Vũ Yến nói vậy, Lưu Tiểu Viễn lập tức biết làm bạn trai là giả, làm bia đỡ đạn mới là thật.
Chiêu này, trước đây Triệu Sở Sở đã từng dùng rồi, Lưu Tiểu Viễn cũng vì thế mà gây thù chuốc oán với Ngô Thanh Phong.
Bây giờ, Mộ Dung Vũ Yến lại muốn Lưu Tiểu Viễn đi làm bia đỡ đạn, còn không biết sẽ đắc tội với ai nữa đây. Máy chuyện làm ăn lỗ vốn này, tất nhiên Lưu Tiểu Viễn sẽ không làm.
"Đại minh tinh, việc này tôi sợ là không giúp cô được, cô vẫn nên nhanh chóng tấp xe vào lề đi." Lưu Tiểu Viễn nói.
Mộ Dung Vũ Yến tức giận nói: "Vừa nãy anh không phải nói là dù mười việc cũng sẽ giúp sao? Sao, bây giờ lại không giữ lời rồi à?"
Lưu Tiểu Viễn giải thích: "Đại minh tinh, đây không phải là vấn đề giữ lời hay không, mà là vấn đề năng lực, việc này đã vượt quá khả năng của tôi rồi, tôi cũng bát lực."
Nói đùa, làm bia đỡ đạn, việc này chỉ giúp anh kéo thù hận chứ có giúp được cái gì nữa đâu? Lưu Tiểu Viễn sợ lắm, không nói đến chuyện đắc tội với người khác, bản thân mình còn chẳng được lợi lộc gì.
Mộ Dung Vũ Yến lại không hiểu hỏi: "Đây đâu phải chuyện gì khó, chẳng phải chỉ là bảo anh đóng giả làm bạn trai tôi, để những người muốn theo đuổi tôi chết tâm thôi sao, chuyện đơn giản như vậy không khó.”
"Chuyện thì không khó, nhưng không biết sẽ đắc tội với bao nhiêu người. Mộ Dung Vũ Yến cô là đại minh tinh, những người muốn theo đuổi cô đều là con nhà giàu, đến lúc đó bọn họ đều coi tôi là tình địch thì chẳng phải tôi sẽ bị làm phiền đến chết à? Đại minh tinh, tôi cho cô một lời khuyên, hay là cô ra đường tùy tiện kéo một người làm bạn trai đi." Lưu Tiểu Viễn nói.
Mộ Dung Vũ Yến nghe vậy, tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn, sau đó dừng xe lại, nói: "Anh xuống xe, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!"
Chết tiệt! Trực tiếp như vậy, xuống xe thì xuống xe, tôi còn cầu mà không được.
Lưu Tiểu Viễn mở cửa xe vừa bước ra một chân, đột nhiên nghe thấy tiếng nức nở, trong xe chỉ có mình anh à Mộ Dung Vũ Yến, tiếng nức nở này chắc chắn là của Mộ Dung Vũ Yến.
Chết tiệt, Mộ Dung Vũ Yến khóc cái gì? Anh có bắt nạt gì cô đâu? Sao cô lại khóc chứ?
Lưu Tiểu Viễn thu lại cái chân vừa bước ra, sau đó nằm trên ghế lái phụ nhìn về phía trước, chỉ thấy Mộ Dung Vũ Yến đang khóc.
"Iôi nói này đại minh tinh, sao tự nhiên cô lại khóc thế?" Lưu Tiểu Viễn bát lực hỏi.
Đàn ông sợ nhất ba chuyện của phụ nữ là nhất khóc nhì nháo ba thắt cổ, đặc biệt là khi một người đẹp như Mộ Dung Vũ Yến khóc trước mặt anh thế này, nước mắt lưng tròng, đáng thương vô cùng.
"Này, đừng khóc nữa, cô mà khóc là tôi đau lòng lắm đấy." Lưu Tiểu Viễn nói.
Mộ Dung Vũ Yến lây khăn giấy lau nước mắt trên mặt, nức nở nói: "Không cần anh quan tâm, anh xuống xe đi, không cần anh quan tâm.”
Lưu Tiểu Viễn biết Mộ Dung Vũ Yến đang tức giận vì anh không chịu giúp cô.
Haiz!l Nếu Mộ Dung Vũ Yến không khóc, Lưu Tiểu Viễn sẽ xuống xe ngay, nhưng lúc này mà xuống xe thì có vẻ không phải là phong cách của một người đàn ông.
"Tôi nói này đại minh tinh, rốt cuộc thì tôi phải làm thế nào cô mới nín khóc đây?" ưu Tiểu Viễn sợ nhất là phụ nữ khóc, dáng vẻ đáng thương đó khiến Lưu Tiểu Viễn không đành lòng. Mộ Dung Vũ Yến nói: "Trừ khi anh đồng ý giả làm bạn trai tôi.
Lưu Tiểu Viễn thực sự không muốn làm bia đỡ đạn này, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nước mắt lưng tròng của Mộ Dung Vũ Yến, anh lại không đành lòng từ chối, thật là một quyết định khó khăn!
Thấy Lưu Tiểu Viễn không nói gì, Mộ Dung Vũ Yến càng khóc to hơn.
Nghe tiếng nức nở của Mộ Dung Vũ Yến, Lưu Tiểu Viễn cuối cùng không nhịn được nói: "Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, tôi đồng ý với cô là được chứ gì?"
“Thật không?"
"Thật!"
"Lưu Tiểu Viễn, anh tốt quá!" Mộ Dung Vũ Yến lập tức nín khóc, nở nụ cười tươi rói như hoa. Chết tiệt! Bị lừa rồi! Bị người phụ nữ này lừa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận