Đi Biển Bắt Hải Sản: Bắt Đầu Một Thanh Cát Xúc Nhận Thầu Toàn Bộ Bãi Cát

Chương 665: Cổ phần một lần nữa phân chia

"Chú Hàn, tối nay nếu không ăn mừng một chút thì chú mời đầu bếp đi?" Thắng rồi, không chỉ Dư Phạt Kha vui vẻ, mà chính Triệu Cần cũng vui vẻ, thắng tiền không nói, nhiều sản nghiệp cũng không nói, quan trọng nhất là không phụ sự kỳ vọng của bạn già.
"Đi hay không thì có sao, nếu đi ta cũng cho máy bay kéo người về, haha, muốn ăn gì thì nói với chú."
Kiều Hi nhìn những người đối diện đang chúc mừng, trong mắt không hề che giấu vẻ bất mãn.
"Từ hôm nay Kiều Hi, chúng ta không còn quan hệ gì." Lạp Đạt Nhĩ phiền muộn thở dài, thật đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo mà.
Kiều Hi nhìn hắn cười khẩy, "Lạp Đạt Nhĩ, ngươi nên cho ta chút bồi thường, dù sao ta cũng là đang giúp ngươi một chút."
Rồi lại nhìn về phía mấy người của hiệp hội ngư nghiệp, "Đánh cược là do ta dựa theo ý của các ngươi tiến hành nên thua mấy ngàn vạn tiền mặt chắc là do hiệp hội chi trả, tiền này các ngươi phải bù cho ta."
"Đừng có nói đùa Kiều Hi, ván cược là do một tay ngươi thúc đẩy, ngươi còn nói trăm phần trăm có thể thắng, lúc đó ngươi còn nói nếu thắng hết tiền là của ngươi mà."
"Thắng đương nhiên là của ta, nhưng thua..."
Chưa để hắn nói hết lời, đối diện có người đi tới, tới trước mặt Kiều Hi, "Xin hỏi có phải là ông Bael đại diện của ngài Kiều Hi tiên sinh không? Tôi là Tod thuộc văn phòng luật sư Ford · Dahm · Sterling ở New York, chúng tôi thụ lý vụ án liên quan tới việc ngài thuê người đánh người gây ra cái chết của năm người và chôn ở biển cả. Hiện tại đã trình lệnh bắt giữ ngài lên sở cảnh sát New Jersey."
Kiều Hi nhắm hai mắt lại, còn những người của hiệp hội ngư nghiệp liếc mắt nhìn nhau với Lạp Đạt Nhĩ, gần như đồng thời kéo giãn khoảng cách với Kiều Hi.
"Tiên sinh, tôi nghĩ ông đã nhầm rồi, tôi là người tuân thủ pháp luật."
Đối phương lắc đầu không tiếp lời này, vẫn cứ ngay thẳng nói: "Cảnh sát đã ở cổng khách sạn rồi, còn việc ông Vu có vô tội hay không thì chúng tôi đã có chứng cứ liên quan."
Cảnh sát không trực tiếp vào bắt người cũng là sợ gây ra bạo loạn ở khách sạn, dù sao đây là quán rượu cấp năm sao, những người ở đây đều giàu có hoặc quyền quý.
Hàn Thuận Bình liếc nhìn, thấy vẻ bối rối trên mặt Kiều Hi, ông mỉm cười, sau đó vỗ nhẹ lên tay Dư Phạt Kha,
"A Cần cũng mệt rồi, ta về phòng rồi nói tiếp."
"Đúng đúng đúng, đi, chúng ta về."
Sau khi trở về phòng, không có chúc mừng, cũng không ai đến làm phiền Triệu Cần, muốn để hắn nghỉ ngơi cho khỏe một chút.
Có mệt không?
Vẫn hơi mệt, dù hắn luôn tỏ ra không để ý, nhưng trong lòng thấp thỏm chưa từng yên, giờ phút này cuối cùng đã có kết quả tốt, người cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.
Nằm trên giường không lâu, liền ngủ say.
Bảy giờ tối, hắn bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, Dư Phạt Kha gọi hắn xuống giường rửa mặt rồi chờ một chút ăn cơm.
Bữa tối đương nhiên là rất phong phú, Hàn Thuận Bình bảo hai người uống ít thôi, tối nay ông phải rời khỏi đây, cho nên lát nữa còn có chút việc muốn bàn với hai người.
Ăn uống xong xuôi, mấy người đến phòng của Dư Phạt Kha.
Chỉ có bốn người, trừ ba người ra, còn lại là người phụ nữ tên Tiểu Nhã kia.
Dư Phạt Kha đang định pha trà, kết quả bị Tiểu Nhã giành lấy việc.
"A Kha đừng vội, ngồi xuống rồi nói chuyện đã."
"Cha nuôi, ngài cứ trực tiếp phân phó, chúng con làm theo."
Hàn Thuận Bình phất phất tay, lúc này mới nói: "Bốn thành cổ phần của Lạp Đạt Nhĩ định giá 50 triệu, bán cho ta."
Dứt lời nhìn về phía Triệu Cần, thấy đối phương mặt không chút biểu cảm, ông nói tiếp: "Ta là người lớn tuổi, các con đến đây một chuyến ta cũng không có gì hay để tặng, vậy thì thế này đi, bốn thành cổ phần tới tay, ta giữ hai thành, còn lại hai thành, mỗi người con một thành.
Tương đương với nói, cổ phần tiếp theo của Duệ Phong, ta chiếm hai thành, hai con mỗi người chiếm bốn thành."
"Chú Hàn, cái này không hợp lý."
"Đúng vậy cha nuôi, con đều là người một nhà, chú làm như vậy, con cùng A Cần không..."
"Đã bảo là người một nhà rồi thì đừng nhiều lời nữa."
Hàn Thuận Bình không cho hai người từ chối nữa, chỉ tay về phía người phụ nữ bên cạnh, "Hai con cũng không có thời gian, nên chuyện thu mua này để cô Nhã tạm thời phụ trách, còn việc tiêu thụ thì A Kha phụ trách."
Lập tức lại nhìn người phụ nữ nói: "A Cần có vài người bạn ở trạm thu mua, lúc đó cô nói chuyện với bọn họ nhiều hơn."
Câu nói này công khai là nói với Tiểu Nhã nhưng thực tế lại là nói cho Triệu Cần, để Triệu Cần biết những người tâm phúc của mình được sắp xếp sẽ không bị Tiểu Nhã động vào, có thể yên tâm.
Hàn Thuận Bình sắp xếp ổn thỏa thì về nhà, trong phòng chỉ còn lại Triệu Cần và Dư Phạt Kha.
"Cha nuôi ta mất 50 triệu, số tiền đó nói đúng ra là của Lạp Đạt Nhĩ nhưng chú giúp thắng nên bây giờ nó nên là của chú. Còn thắng 100 triệu đô la tiền mặt, chúng ta ba bảy đi, ta lấy ba thành cho tiện."
Triệu Cần dở khóc dở cười, "A Kha, cậu xem thường tớ à?"
Dư Phạt Kha cũng nhếch miệng cười, "Vậy được rồi, một trăm triệu thì chúng ta năm năm."
"Bao gồm cả 50 triệu đó, chúng ta đều năm năm đi, về phương diện làm ăn vẫn nên thế nào thì cứ thế mà làm, đúng rồi, trừ đi số tiền lót 12 triệu của cậu, tức là còn của tớ 63 triệu. Số tiền đó tớ muốn tiêu thế nào thì tạm thời không mang về nước."
Dư Phạt Kha do dự một chút, "A Cần, tài khoản trong nước của cậu còn tiền không?"
"Trừ tiền dự phòng phát triển của Thiên Cần thì không còn."
"Cậu cũng đừng có nói 12 triệu đó xem như là phí vất vả ra trận đánh bạc của cậu, điểm này mà còn dài dòng thì thật là vô nghĩa, cậu cầm 75 triệu đô la, tớ khuyên cậu vẫn nên để lại 15 triệu đô la dự phòng, đến lúc đó tớ sẽ giúp cậu chuyển ngoại hối vào trong nước. Sạp hàng của cậu trải rộng như thế, thế nào cũng phải chừa chút tiền mặt ở trong tay mới an toàn."
Triệu Cần nghĩ cũng đúng lý, 15 triệu quy ra cũng có một trăm mấy chục tỷ tiền Việt, nhưng lúc này nghe Dư Phạt Kha nhắc nhở, hắn lại nghĩ đến một chuyện khác.
Hình như giữ lại 15 triệu thì cũng không đủ.
"A Kha, để lại 50 triệu ở đây đi, giúp tớ chuyển 25 triệu về nước."
"Được thôi. Vậy là cậu định ngày mai đi Alaska?"
Triệu Cần gật đầu, "Cậu cùng chị Nhã trao đổi trước một chút, chuyện bên này chỉ có thể là làm phiền hai người, hai ta cũng đừng không hiểu chuyện, cho chị Nhã 5% cổ phần chia hoa hồng đi, hai năm sau, hoạt động bình thường thì chuyển thành cổ phần, nếu hai năm sau mà không phát triển thì cho người ta hay không cũng không quan trọng."
"Chỉ sợ cha nuôi ta lại nói."
"Cậu tự mình nói chuyện với chị Nhã, bảo chị ấy giấu chú Hàn."
Dư Phạt Kha trợn mắt, "Cậu cho rằng chị Nhã không nói sao?"
Hàn Thuận Bình gọi hai người là con, nhưng hai người vẫn gọi Tiểu Nhã là chị, cũng không còn cách nào khác, tuổi tác của đối phương quả thật cũng không lớn.
Triệu Cần không vui vỗ lên trán hắn một cái, "Lúc này sao cậu không linh hoạt? Chị ấy chắc chắn sẽ nói nhưng không phải là nói trước mặt chú Hàn, sau khi chú Hàn hiểu ý chúng ta thì khẳng định sẽ giả vờ như không biết."
"Ngọa tào, cậu biết tay mình nặng bao nhiêu không hả? Đánh tớ thành não chấn động là cậu tiêu đời đấy."
"Không sao, trên đời này người thông minh nhiều lắm rồi, có thêm một đứa ngốc cũng không sao."
"A Cần, tớ có chuyện thương lượng cái đã."
"Có rắm thì cứ thả, nếu không phải rắm tốt thì cậu cứ nhịn đi."
Dư Phạt Kha không quản hắn giễu cợt, nói tiếp: "Hay là cậu cứ để một nền đất cạnh nhà mới của cậu cho tớ đi, hai ta còn có thể làm hàng xóm."
"Đừng hòng, Mụ Tổ không thích cậu."
"Lời này của cậu thật quá đáng đấy, làm sao cậu biết Mụ Tổ không thích tớ?"
Hai người đấu khẩu qua lại, không biết đã hơn mười giờ, điện thoại của Triệu Cần vang lên, thấy cuộc gọi đến từ lão bà, hắn liền định đuổi Dư Phạt Kha đi.
"Cậu làm cho rõ nhé, đây là phòng của tớ đấy."
"À, vậy tớ đi đây."
Dư Phạt Kha cười cười, thấy đối phương đi ra ngoài, hắn cũng sửa soạn lại quần áo rồi đi ra, Hàn Thuận Bình trong đêm sẽ phải trở về, hắn muốn ra sân bay tiễn người.
...PS: Điểm điểm thúc canh, xin vì yêu mà phát điện đi mọi người, cầu xin, cảm ơn các bạn.
Xin giới thiệu một cuốn sách của bạn, "Giải trí: Từ bệnh viện tâm thần đi ra cự tinh", hành văn rất tốt, kịch bản cũng khá cuốn, bạn nào thích xem thể loại đô thị giải trí thì có thể ghé đọc thử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận