Đi Biển Bắt Hải Sản: Bắt Đầu Một Thanh Cát Xúc Nhận Thầu Toàn Bộ Bãi Cát

Chương 148: Lại lần nữa ra biển

Chương 148: Lại lần nữa ra biển
Lão thái thái cùng A Hòa không dừng lại lâu, cũng là sợ Triệu Bình phần cơm, đem sự tình nói xong liền định đi.
"A Nãi, ta cũng có việc nói với ngươi, nhà A Hòa đừng vội, ta cũng định lợp nhà, đến lúc đó ta cùng làm luôn."
"Vậy cũng tốt, ta trước đó còn nghĩ, một bà lão như ta cái gì cũng không hiểu, người ta làm không biết xử lý thế nào, có ngươi cùng làm thì ta yên tâm."
Lão thái thái hai bà cháu vừa đi, Triệu Cần liền khách khí chào hỏi người bên cạnh đang đi dạo.
"Nha, La thúc, ăn cơm chưa, vào đây ngồi đi."
Lão La vào ngồi xuống, Triệu Cần nhiệt tình mời hắn hút thuốc, Triệu Bình muốn pha trà cho ông nhưng bị ông ngăn lại.
"A Cần, Cổ gia thằng hai đang đi khắp nơi nói, thuyền của Lão Tiết chính là do mày mua đấy."
Triệu Cần cười, "La thúc, ta sẽ không mua thuyền của Lão Tiết, thuyền này là ta mua lại từ một ông chủ trên trấn, nếu không tin thì đi mà xem, thuyền này với thuyền Lão Tiết không giống nhau. Huống hồ, cho dù là thuyền Lão Tiết thì sao, ta cũng đâu có cướp, là ta bỏ hơn một vạn mua mà."
Lão La nhìn sắc mặt hắn, khó phân biệt thật giả, cười đứng lên nói: "Ta cũng chỉ tiện miệng nói, các ngươi bận cứ làm, ta về trước."
Triệu Cần kéo ông lại, để anh cả cầm hai gói thuốc lá ra.
"A Cần, mày làm gì thế?"
"La thúc, lần trước con hứa cho chú thuốc lá, cứ thiếu hoài, hôm nay có rồi, nếu chú từ chối, coi như là ghét bỏ thuốc con không ngon."
Lão La cười chỉ vào hắn, "Lời ta muốn nói bị thằng nhóc nhà ngươi chặn hết rồi, thôi được, vậy ta nhận."
Cầm hai gói thuốc lá, Lão La hừ một tiếng rồi đi.
Đây chính là đạo đối nhân xử thế, ở chỗ làng xóm, xưa nay hắn không keo kiệt.
"A Cần, không sao chứ?"
"Có chuyện gì đâu anh, thuyền là em mua chứ đâu có trộm, chúng ta đâu làm gì trái với lương tâm." Triệu Cần nhịn không được cười.
Chờ đến khi anh cả ra sau vườn giết cá, mặt hắn mới trầm xuống, năm nay sợ nhất là bị người xúi bẩy, thêm mấy kẻ hay não bổ, không chừng chỉ mấy ngày, lời đồn trong thôn sẽ cách chân tướng không xa.
Trước đó hắn nghĩ vấn đề đơn giản, cho rằng chỉ cần thề thốt phủ nhận là được, điều này chỉ có căn cứ vào việc không ai xúi bẩy. Hiện tại Cổ gia rõ ràng muốn lợi dụng chuyện này, khiến mình khó chịu, hoặc là làm hỏng thanh danh của mình.
Nghĩ một lát, hắn đang định đứng dậy đi ra ngoài, thì thấy Lão Hình đi đến.
"A Cần, Cổ Đạo Hằng vừa mới đi biển về, liền đến nhà Lão Tiết, sau đó ta liền nghe thấy vợ Lão Tiết mắng ầm lên trong sân."
Triệu Cần đưa ông điếu thuốc, cười nói: "Tôi vừa nghe người ta nói hắn định bôi nhọ danh tiếng của tôi. Không sao cả, dù sao tôi trước kia cũng chẳng có danh tiếng tốt đẹp gì."
"A Cần, chuyện này không đơn giản đâu, chỉ sợ người ta suy diễn, hơn nữa, Cổ Đạo Hằng còn gặp bí thư Lâm ở ủy ban thôn, hai người nói chuyện rất lâu trong văn phòng của Lão Lâm."
"Không nghe thấy nói gì à?"
"Lão Lâm mời hắn vào văn phòng, còn kêu tôi đạp xe lên trấn mua một thùng rượu, nói rượu ở chỗ Lão Chu không ngon lại còn đắt hơn."
Triệu Cần nhíu mày, biết Lão Hình có quan hệ gần với mình, đây là cố ý đuổi người đi."Được, tôi biết rồi, tối nay ở lại uống một chén nhé?"
"Không được, hắc hắc, lần trước Lão Lâm để lôi kéo tôi, để tôi làm sổ sách kho thức ăn nhà Lão Trương, nói một tháng 150 tệ, dù sao tôi cứ đi là có, đến trưa lại được ăn no, tối nay khỏi phải nấu cơm, mày nhanh lên đi, tao đi trước."
Triệu Cần giơ ngón cái lên khen, hai người lập tức cười ha hả.
Tiễn Lão Hình đi, Triệu Cần hiểu ra, trước đó hắn tính toán Lão Lâm, hiện tại bị phản phệ rồi.
Hắn đứng dậy đi đến tiệm tạp hóa của Lão Chu, kết quả Lão Chu mời hắn vào trong tiệm, ngay lập tức cũng nói đến chuyện này, "A Cần, hai anh em nhà họ Cổ vừa về đến bến tàu đã đi khắp nơi tuyên truyền chuyện mày mua thuyền của nhà Lão Tiết."
"Được rồi, nói đi nói lại là chuyện cũ rồi, ông là người thứ N nói cho tôi tin tức này rồi, nói gì mới mẻ hơn chút đi."
"Mới mẻ?" Lão Chu suy nghĩ một chút nói: "Vợ của Cổ Đạo Âm thật ra là bạn học của Cổ Đạo Hằng, cái này có tính là mới mẻ không?"
"Mới mẻ cái búa, cả làng ai chẳng biết, nếu là bạn gái cũ của Cổ Đạo Hằng thì mới gọi là mới mẻ."
Lão Chu trợn mắt, "Mới học hết cấp hai mà không chịu học tiếp lại còn tình đầu ý hợp, lông còn chưa mọc đủ."
Nói chuyện tào lao với Lão Chu vài câu, Triệu Cần mua một bao thuốc, liền về nhà ăn cơm tối với anh cả.
Cơm nước xong xuôi, hẹn với anh trai mai năm giờ đúng ra biển, liền đứng dậy về nhà cũ, một ngày này cũng đủ mệt, rửa mặt xong mở tivi, liền nằm phịch xuống giường.
Tùy tiện tìm một kênh xem, không bao lâu thì nhận được tin nhắn của Trần Tuyết, nói nàng muốn ra biển.
Triệu Cần ngược lại không có ý kiến gì, nói chờ giấy chứng nhận của thuyền kiểm xong, sẽ chọn một ngày thời tiết đẹp, dẫn nàng ra biển chơi một chuyến, trời nóng như vậy, còn có thể tìm chỗ nào đó bơi lội.
Trò chuyện một hồi, Triệu Cần mí mắt càng lúc càng nặng, nói quá mệt mỏi, Trần Tuyết biết hắn bận rộn cả ngày, cũng quan tâm chúc ngủ ngon.
Tắt điện thoại, tắt tivi đang định ngủ, thì điện thoại lại reo lần nữa, lần này là tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ, hắn có chút bực bội, nhưng vừa định cầm điện thoại lên thì đối phương lại cúp máy.
Hắn liền không để ý nữa, trở mình đem tấm thảm kẹp ở giữa hai chân, kiểu ngủ này rất thoải mái, kết quả ngay sau đó điện thoại lại reo.
Hắn nghĩ là A Hòa, nếu là tên đó thì hắn sẽ chạy đến nhà đập cho thằng nhóc một trận, kết quả tay hắn vừa nhanh thì đối phương còn nhanh hơn, chưa kịp nghe đã lại cúp máy.
Thật tức mà!
Liếc qua số điện thoại gọi đến, phát hiện là Cận Tiểu Công, tên này say rượu nên vô ý đụng vào à?
Nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, chờ một hồi lâu mà không có điện thoại nào gọi tới nữa.
Sau đó nằm xuống, nhưng không bao lâu hắn lại bật đèn ngồi dậy, rót cho mình một chén trà, lại châm điếu thuốc, đầu óc bắt đầu hoạt động hết công suất.
Mãi đến hai tiếng sau, hắn mới đứng dậy đi vệ sinh, lúc này mới tắt đèn đi ngủ.
…Sáng sớm, mở hệ thống, phát hiện hôm nay giá trị vận may rất tốt, có 33 điểm may mắn.
Đến nhà anh cả, hôm nay không dùng lưới, cho nên ba người đi cùng nhau ra bến tàu trên trấn, đem đồ đạc mang lên thuyền, Triệu Cần để hai người chờ một lát, hắn muốn đi lấy mồi.
Lấy được mồi, lại cùng Trần Đông nói chuyện một lát, lúc này hắn mới chạy về bến tàu, ba người ra biển.
Hôm nay khá thoải mái, ba người trên thuyền cười nói vui vẻ.
"Anh hai, hôm nay đổi chỗ khác thả câu đi." Thuyền đi được nửa giờ, Triệu Cần mới nói cho Triệu Bình muốn đổi địa điểm làm việc.
"Vì sao, hôm qua thu hoạch cũng không tệ lắm mà."
"Có người đang để ý đến ta, sang bên kia sẽ dễ bị phát hiện hơn, nếu như hôm nay thu hoạch không tệ, không chừng sẽ có người cũng đến chỗ đó thả câu. Bọn họ có thả câu hay không thì không quan trọng, chỉ sợ họ phát hiện ra động đá vôi kia."
Nghe xong chuyện này có chút nguy hiểm, Triệu Bình cũng đồng ý.
Ba người quyết định xong, liền đổi đến bên cạnh hố bơm nước ở đảo kia, vừa vặn nơi đó còn có lồng, cũng không cần đi vòng vòng nữa.
Lại đi thêm một chút, quả nhiên thấy phía xa có một chiếc thuyền đi theo, đợi đến khi thuyền của Triệu Cần thả dây câu, thì thuyền kia mới biến mất.
"Là người của Cổ gia sao?" Triệu Bình không chắc chắn nói.
"Hai anh em bọn chúng muốn tìm cảm giác kích thích, đợi hai ngày nữa làm xong việc tôi sẽ tìm cách trị chúng nó." Triệu Cần nói một cách lạnh lùng, hai tên này đúng là thích gây sự mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận