Đi Biển Bắt Hải Sản: Bắt Đầu Một Thanh Cát Xúc Nhận Thầu Toàn Bộ Bãi Cát

Chương 257: Thay đổi làm việc phương thức

Chương 257: Thay đổi cách làm việc
Đối với việc Triệu Cần muốn lên lưới kéo quyết định, lão thái thái tự nhiên không có ý kiến gì, một chiếc lưới kéo cũng chỉ hai ba ngàn tệ, không tốn bao nhiêu, A Hòa càng không có ý kiến.
“A Cần cân nhắc như vậy cũng đúng, vừa hay còn có thể sớm thích ứng một chút, chỉ là bỏ hết lồng với dây câu giăng thì hơi đáng tiếc.”
“Không nói bỏ hết, lồng có thể cân nhắc cách hai ngày thu một lần, còn dây câu giăng dù sao cũng chỉ bốn giỏ, bận quá thì ta lại thuê người.”
Triệu Cần chợt nhớ tới bà Trần Đông có nói đứa em họ, bảo là tiết xong sẽ lên thuyền xem xét, mình không có nói, đối phương có phải cũng không tiện nói gì không, mai gặp người phải hỏi thử.
Ngay lúc hắn định nói, Triệu An Quốc mở miệng: “Mấy tháng trước dùng lưới kéo thì thôi, dùng lưới kéo nổi thì chỉ bắt được cá tầng giữa, nhưng theo nhiệt độ không khí xuống thấp, cá tầng giữa sẽ ngày càng ít, phần lớn đều chìm xuống đáy. Nếu dùng lưới kéo chì nặng chìm đáy thì vùng biển nhà mình đá ngầm nhiều, địa hình không bằng phẳng, chắc một ngày phải thay hai tấm lưới.”
“Cha, vậy cha nói phải làm sao?” Ở khoản này, hai anh em khẳng định sẽ nghe lời cha mình, cha hắn đi thuyền nhiều năm, quả thật số km chạy được không biết còn nhiều hơn số km hai anh em đi đường cộng lại.
“Dùng lưới dính, chuyên bắt cá tầng dưới đáy, lại còn đỡ sức hơn, buổi sáng thả lưới, buổi chiều thu là được, chẳng phải các ngươi thích cách làm việc như vậy sao. Chỉ là đồ đó hơi tốn, nhưng nếu bắt được nhiều cá thì không đáng kể, lưới cũng tiện dụng.”
Triệu Bình với A Hòa đồng loạt nhìn Triệu Cần.
Triệu Cần vờ trầm ngâm, thật ra là mở bảng hệ thống ra tìm lưới dính, trong hệ thống lưới dính chia làm hai loại, một loại là lưới dính nổi, phổ biến ở khu vực nước ngọt, chính là loại trôi lơ lửng trên mặt nước, bắt cá mè, cá diếc loại hình cá tầng trên.
Loại lưới này rất rẻ, 30M*0.8M chỉ cần 80 điểm cống hiến là mua được một tấm.
Một loại khác chính là loại lưới dính mà Lão tử nói, đây là một loại lưới dính chìm xuống đáy, chuyên bắt các loại cá và cua tầng dưới đáy, kích thước là 80M*2M, lưới ba lớp mắt bốn ngón tay chìm.
Loại lưới này đắt hơn hẳn, một tấm lưới phải 200 điểm cống hiến.
Mua ít lưới thì không đủ làm ăn, Triệu Cần nghĩ hay là mua trước 25 tấm lưới, như vậy thả ra vừa vặn 2000 mét, còn điểm cống hiến, thêm vào số đá Thọ Sơn hai ngày trước nhặt được, bây giờ hắn đã có gần 15000 điểm, coi như tốn 5000 điểm thì còn gần một vạn điểm để dành, không hề hoảng.
“Được, vậy lát nữa con đi mua lưới dính, mai nếu ra khơi được thì thả thử, đại ca, anh có biết dùng không?”
“Chỉ là công đoạn chuẩn bị hơi lằng nhằng chút, còn thu thả thì cũng như các loại lưới khác.”
Đã quyết định Triệu Cần liền đứng dậy, cầm chìa khóa xe ba gác, A Hòa vốn muốn cùng đi nhưng Triệu Cần nói mình còn chút việc ở nhà họ Trần nên không để cậu ta đi theo.
“Chị dâu, muốn mua gì ăn không?”
“Em xem mua đi, mấy ngày không đi biển, tủ lạnh nhà cũng gần như trống trơn rồi.”
Triệu Cần đáp lời, rồi lên xe đi tới trấn.
Vừa tới trấn thì điện thoại di động của hắn vang lên, vốn cho là chị dâu bảo hắn mua gì, kết quả xem lại thì là Dư Phạt Kha gọi, đối phương bảo ba ngày nữa đến, Triệu Cần lại nói cảm ơn.
Mua đồ ăn trước đã, buổi tối mời khách toàn là đàn ông thô kệch, đồ ăn không cần quá tinh xảo, nhưng một là phải nhiều, hai là phải đủ chất béo.
Đầu tiên là thịt heo thịt dê mua nhiều một chút, sau đó lại đến trạm thu mua mua hai con cá, một ít tôm với ốc.
“A Cần, còn miếng đất kia cậu chưa có ý định gì hả?” Đến trạm thu mua thì không cần vội, nên ngồi xuống nói chuyện với Trần Đông một lúc.
“Không vội anh Đông, em ra mặt thì dù có lấy được miếng đất đó cũng không rẻ, em đang nghĩ cách đây.”
“Haizz, mai cũng không biết có ra biển được không, hàng tồn kho chỗ anh cũng hết rồi.” Không ra biển, trạm thu mua cũng ế ẩm, nói trắng ra thượng nguồn không có hàng thì trung hạ nguồn sao mà khá được.
“Chắc là được thôi, đoán đêm nay thuyền đánh cá hoạt động rồi, tối nay có thể ra khơi.”
Nói chuyện chưa được hai câu thì cha Trần cũng xuống, trong tay còn xách theo một túi: “A Cần, có ông bạn già cho hơn chục con tôm, cậu cầm về ít đi.”
Triệu Cần mở ra xem, thì ra là tôm mũ ni, cái giống này thật ra phân bố rất rộng, biển nhà bọn họ ở ngoài khơi xa một chút cũng có, nhưng vì là loài sống tầng đáy cạn cát nên rất khó bắt được.
Tôm mũ ni tên khoa học là tôm bọ dừa, cũng gọi là tôm tích dẹp, dáng vẻ hơi giống giáp xác trùng trên cạn, Triệu Cần trước đây từng ăn rồi, thịt rất tươi, hương vị thơm ngon.
Chỗ họ ít nên giá cả không hề rẻ, chắc chắn ít nhất cũng phải bảy tám chục tệ một cân.
“Tôm mũ ni, hương vị cũng không tệ.”
“Cảm ơn bác.”
“Trưa nay ăn ở đây luôn nhé?”
“Không được, con còn phải mang đồ ăn về, để mọi người trong nhà chuẩn bị trước.”
Nghĩ tới một chuyện, Triệu Cần hỏi cha Trần: “Bác, con định đi đánh lưới, bác xem mùa này thêm loại lưới gì thì tốt ạ?”
“Trời bắt đầu trở lạnh rồi cá đều chìm xuống, muốn nói tốt nhất thì đương nhiên là lưới dính, chỉ là tốn lưới chút, bắt tầm bốn năm lần thì có khi một tấm lưới cũng bỏ đi.”
Quả nhiên, ý kiến của mấy lão ngư dân đều nhất quán.
Triệu Cần không biết lưới mua từ hệ thống của mình có bền hơn không, nhưng hắn vẫn muốn thử một lần, nếu đúng là tốn lưới như vậy thì điểm cống hiến của hệ thống chắc cũng chẳng trụ được.
Từ biệt cha con nhà họ Trần, Triệu Cần mới đến cửa hàng ngư cụ, lưới dính ba lớp 80 mét phải 55 tệ một tấm, Triệu Cần mua 5 tấm.
Trên đường về, hắn thấy xung quanh không có ai thì lại mua thêm 20 tấm lưới từ hệ thống, tốn 4000 điểm cống hiến, thật ra hắn cũng không cần cẩn thận vậy, dù sao xe ba gác có mui kín, cho dù đồ vật bên trong có nhiều hơn thì người bên cạnh cũng không thấy.
Nhưng cẩn tắc vô áy náy, bí mật này tuyệt đối không thể để người thứ hai biết được.
Về đến nhà hắn mới phát hiện, Lão Lưu đang giúp hắn rửa xe, làm nãy giờ, lúc này đang cầm khăn lau chỗ còn ướt.
“Lão Lưu, cái này không cần chú bận bịu đâu.”
“Không sao, rảnh cũng là rảnh, Quốc ca tạm thời cũng không cần tôi giúp, tôi thấy xe dơ quá, rửa sơ chút thôi.”
“Nào, cái này 40 tệ một ngày cũng thật đáng đấy.”
“Được rồi, đừng làm nữa, vào ăn cơm thôi.”
Nói không nghe, Triệu Cần cũng mặc, thấy người chịu khó như vậy cũng tốt, về sau không bạc đãi hắn là được, gọi đại ca ra, hai người tranh thủ tháo đồ ăn xuống trước, lát nữa còn bận chuẩn bị lưới đánh cá.
Xong việc thì chuẩn bị ăn cơm.
Hạ Vinh kiểm tra đồ ăn vừa mua, cầm cái túi cười nói: “Sao còn mua tôm mũ ni, thứ này không rẻ đâu đấy?”
“Không phải mua đâu chị, con đến trạm thu mua được chú Trần tặng.”
Rửa tay xong, giúp chị dâu bưng thức ăn lên bàn, Triệu An Quốc đã ngồi ở đó ăn, Hạ Vinh gắp cho hắn một bát lớn canh xương, húp từng ngụm.
Miểu Miểu cũng có một bát nhỏ, ngồi ghé bên cái ghế con, nhìn ông nội, thấy ông húp một ngụm, nàng cũng dùng muỗng nhỏ uống một ngụm, dáng vẻ vô cùng buồn cười, khiến Triệu An Quốc cười ha ha.
A Viễn thì rất hoan nghênh chú út trở về, mấy hôm nay chú út không có ở nhà, cậu bé cảm giác cơm mẹ mình nấu sao mà qua loa, xào một dĩa rau đánh một nồi canh, sau đó bưng lên món cá mặn quanh năm không đổi, vậy là xong.
Giờ chú út về thì những ngày có thịt cá lại trở lại.
Sau bữa cơm, Lão Lưu đẩy Triệu An Quốc về nhà lớn nghỉ ngơi, Triệu Cần muốn ở lại giúp đại ca.
Không lâu sau lão thái thái và A Hòa lại đến, lão thái thái giúp Hạ Vinh bận rộn chuyện bếp núc, A Hòa thì tham gia cùng hai anh em.
Lưới mới mua về không thể trực tiếp xuống nước, phải cột thêm phao có ký hiệu của nhà hắn trước, tranh thủ ngâm lưới, lưới mới hơi cứng, dùng nước ngâm một thời gian, lưới mềm thì mai thả lưới mới dễ.
Cảm giác thời gian ở nhà trôi qua nhanh hơn ở biển, cảm thấy không bận bịu gì, vậy mà đến trưa thì hết cả buổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận