Đi Biển Bắt Hải Sản: Bắt Đầu Một Thanh Cát Xúc Nhận Thầu Toàn Bộ Bãi Cát

Chương 409: Cuối cùng cáo đoạn

Chương 409: Cuối cùng cũng xong xuôi
Về đến nhà đã hơn ba giờ, Trần Tuyết bị mọi người vây quanh đi đến phòng ngủ nhà Triệu Bình. Triệu Cần chỉ có thể dùng ánh mắt giao lưu với nàng, bốn mắt nhìn nhau, nha đầu này còn nghịch ngợm trừng mắt với hắn, có thể thấy được, Trần Tuyết không hề cảm thấy tủi thân. Chẳng bao lâu, liền có không ngớt các bà các cô ra vào, đều muốn xem người mới như thế nào. Ngoài sân, Triệu An Quốc đang chỉ huy người, người nào phụ trách thuốc lá, người nào phụ trách bưng rượu. Dù sao người trong thôn hiện tại tốt xấu lẫn lộn, nếu không có người chuyên trách phụ trách, phỏng chừng có mà bê cả siêu thị ra, đến khi lên bàn rượu thuốc lá cũng không đủ, chắc chắn sẽ có người không chỉ ăn uống tại chỗ, mà còn muốn mang về. Thực ra, theo tục lệ địa phương, đi nhà gái xử lý một bữa coi như là lễ đính hôn nhưng Triệu An Quốc cảm thấy chưa đủ, huống hồ hiện tại không thiếu tiền như trước đây, cho nên quyết định tổ chức lớn.
Bốn giờ rưỡi, đúng giờ khai tiệc, hai bàn đầu ngồi là Trần Tuyết cùng người nhà mẹ đẻ, còn có bạn bè ở xa đến, cũng không có mấy người, đơn giản là mấy người Lão Miêu. Triệu Cần hôm qua đã nhận được điện thoại của Tiền Khôn, nói rõ, người đến hắn hoan nghênh, nhưng không nhận quà cáp. Hơn nữa, hôm qua hắn ở trong thành phố, cũng không biết ở nhà lại bày vẽ lớn như vậy, cho nên chỉ nói là người nhà tụ họp, đoán chừng Tiền Khôn cũng không có tới, càng không thông báo với Diệp Tổng bọn họ.
"Ta xin nói hai câu, hôm nay là ngày đính hôn của con trai út nhà ta, chỉ cần đến nhà ta đều cảm tạ. Cho nên hôm nay ta không nói mấy lời sáo rỗng, đến đây bất kể là trụ cột trong nhà, hay là các bà các cô, trẻ nhỏ, đều có thể lên bàn. Bàn không đủ không có chỗ ngồi cũng đừng lo, một lượt này ăn xong sẽ có hai lượt, hai lượt không đủ, thì ăn liên tục." Triệu An Quốc bảo gánh hát tạm dừng, ông nhảy lên sân khấu nói với mọi người: "Mọi người ăn ngon uống ngon, coi như là tôi, chủ nhiệm thôn này, chúc Tết sớm mọi người." Ông vừa nói xong, đám người dẫn đầu là Lão Trương, Lão Chu liền hùa theo ồn ào, nhất quyết phải uống với Triệu An Quốc một chén.
"Mọi người đừng vội, lát nữa tôi sẽ đến từng bàn mời rượu, không thiếu một ai đâu, hát tiếp đi, thịt rượu lên bàn, mọi người vừa xem vừa ăn." Triệu Cần vẫn rất thích bầu không khí này, cảm giác so với ăn ở khách sạn còn vui hơn nhiều, giữa sân, người lớn cười nói, trẻ con khóc rống, rất là náo nhiệt. Hắn ngồi cùng bàn với Trần Tuyết, cụng vài chén với người nhà Trần Tuyết, sau đó mới đi mời rượu các bàn khác. Bất quá, lúc đứng dậy, hắn nhận bình rượu từ A Kiệt đưa tới, hơn mười bàn mời rượu cũng không hề có áp lực gì, sau khi mời xong, hắn cũng không quay lại bàn, Trần Tuyết cũng chỉ ăn vài miếng tượng trưng, sau đó lại cùng Triệu Mai và Hạ Vinh về nhà. Đợi đến khi người nhà họ Trần ăn xong, Trần Tuyết liền đứng lên cùng bọn họ trở về, lần này Triệu Cần lại an bài hai chiếc xe đưa họ, dù sao vẫn chưa kết hôn, đâu thể ở lại đây qua đêm.
Người nhà gái về cũng không gây ra động tĩnh gì, quảng trường nhỏ vẫn cứ náo nhiệt.
"Ngươi không qua đó nữa à?" Thấy Triệu Cần đang pha trà uống trong phòng, Triệu Mai hỏi.
"Không đi, để cha lo liệu đi, tỷ à, không vội về sao?"
"Ngày mai phải về rồi, ở cái nhà này của anh cả cũng chẳng có chỗ chen chân, đợi đến khi biệt thự của em và anh cả xây xong, lúc đó tha hồ mà ở lại vài ngày. Ban đêm em đừng uống nhiều, anh rể còn muốn tìm em có việc."
"Chuyện gì, bây giờ không thể nói à?"
"Dù sao cũng là chuyện tốt, em mà say thì thôi vậy."
"Tỷ à, ta không thiếu tiền."
"Thiếu hay không thì cũng là phần của em."
Đúng lúc Hạ Vinh đi vào, cũng ngồi xuống bên cạnh, cười nói: "Quả là náo nhiệt, chưa nói nhà mình, cả thôn này phỏng chừng cũng có mấy năm không náo nhiệt thế này."
"Chị dâu, lần này tiền... "
"Chuyện này đừng nói với chị, đi bàn bạc với anh trai em ấy." Hạ Vinh biết hắn muốn nói gì, liền ngắt lời, rồi đứng lên cùng Triệu Mai vừa nói vừa cười đi ra ngoài.
Đêm nay náo nhiệt đến tận khoảng chín giờ mới tan. Vốn còn một khâu đi phát bánh kẹo cho mỗi nhà, Triệu An Quốc thấy phiền phức, liền trực tiếp phát trên bàn, đơn giản là phát thêm một ít thôi, trước đây mỗi nhà một phần, bây giờ là ai gặp cũng có phần.
"Cha, không uống nhiều chứ?"
"Vẫn ổn, bảy phần thôi, ai dám rót lão tử."
Được thôi, chủ nhiệm thôn, quan lớn thật đấy, Triệu Cần thầm nhủ trong lòng.
Triệu Mai và Hạ Vinh lại bắt đầu bận rộn, ngăn cản hơn chục bà cô muốn xúm vào giúp, vợ của Lão La, Lão Trương mấy người, còn có mấy dì, mợ bên nhà mẹ Hạ Vinh, để họ đừng vội về, cùng nhau giúp dọn dẹp tàn cuộc. Đều là đồ ăn mang đi hết, có gì mà dễ dọn chứ, chỉ đơn giản là chia thức ăn thừa một chút, mỗi nhà mang một ít về ăn. Mấy chuyện này Triệu Cần không nhúng tay vào, đợi đến khi mọi người tản gần hết, hắn gọi Lão Miêu mấy người vào bếp sau, hết cách, ngoài sân sau vẫn thỉnh thoảng có người ra vào.
"Mấy lời khách sáo ta không nói, lần này bán hải sản được 414 vạn, hết 6 vạn tiền vốn, Miêu ca biết cái này, những cái khác không tính, tương đương với trích phần trăm theo 408 vạn mà tính." Nghe thấy con số hơn bốn trăm vạn, mấy người cùng ngẩn người, biết lần này lợi nhuận cao, nhưng người gan dạ nhất cũng chỉ nghĩ là hơn 3 triệu thôi. Không quản mấy người đang nghĩ gì, Triệu Cần lấy ra bốn xấp tiền từ trong túi, tiếp đó đếm ra 800 đồng đặt chung lại, đưa đến trước mặt Lão Miêu, "Miêu ca, đây là phần của anh, đủ mua đồ tết."
"Ha ha ha, ta cũng không xa xỉ đến vậy, mấy ngàn là đủ rồi."
Tiếp theo là A Thần, buổi chiều hắn cũng đi cùng Triệu Cần gọi đến liền chạy đi khoác lác với A Hòa, lúc ăn cơm hai người cũng ngồi chung một chỗ. "A Thần, đây là phần của cậu."
"Cảm ơn Cần ca."
Sau đó là Trụ Tử, A Sách, A Kiệt ba người, mỗi người là 20400 đồng. Sau khi tiền đến tay, cảm giác đó mới khiến mọi người kịp phản ứng, đây không phải là giả mà là thật, có thể chia được nhiều đến thế.
"Được rồi, ta còn có việc, bây giờ trời tối rồi, mọi người về nhớ cẩn thận một chút." Mọi người vốn muốn nói gì đó, nhưng nhất thời không biết mở lời như thế nào, cuối cùng Lão Miêu vẫn là cười nói: "Lão bản, chúc mừng năm mới." Mọi người vội vàng hùa theo nói một câu.
"Được rồi, nhanh về đi, trước năm ta còn phải ra biển." Triệu Cần nói một câu, lại lần nữa thúc giục mọi người về, khiến tất cả mọi người có chút mông lung, trước năm còn ra biển ư? Thời tiết đâu có tốt a!
A Hòa và Triệu Bình nãy giờ không nói lời nào, đợi đến khi tiễn bọn họ đi rồi, Triệu Cần mới nói với hai người: "Tiền của các cậu tự ra ngân hàng kiểm tra, đã vào sổ rồi. Đúng rồi, trừ tiền cọc thuyền mới, A Hòa, nếu cậu không muốn góp vốn nữa, đến lúc đó ta sẽ trả lại cho cậu."
"Cậu làm chủ là được, tôi và bà tôi cũng không có ý kiến gì."
Sự tình chuẩn bị xong xuôi, trong nhà rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, Triệu Cần thở phào một hơi, tốt như hôm nay bản thân mình không hề bận bịu gì, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy mệt mỏi. Sau khi trở lại nhà cũ rửa mặt không bao lâu, lão cha cùng chị cả và anh rể cũng về đến.
"Mấy người cứ nói chuyện đi, con đi tắm trước đã." Triệu Mai thấy lão cha đi, đưa tay vỗ nhẹ đầu Triệu Cần, cười nhỏ giọng nói: "Vẫn là em có cách, chị thấy cha thần sắc rất tốt đó."
"Thì Đương Nhiên rồi, em là ai chứ... Em trai."
Nghe kiểu nói này của hắn, Triệu Mai càng thêm cao hứng.
"A Võ, em nói với thằng em đi."
Hạ Anh Võ ngồi xuống, từ trong túi móc ra cuốn sổ đặt lên bàn, "A Cần, số liệu của cửa hàng trên Taobao của chị em trong một năm nay đều ở đây, em xem qua một chút."
Triệu Cần cũng không khách sáo, cầm lấy xem, Đương Nhiên là hắn không xem các ghi chép nhập hàng với doanh thu hàng tháng mà trực tiếp xem lợi nhuận cuối kỳ. Xem kỹ con số ở dưới cũng không nhịn được mà kêu lên: "Kiếm được không ít đó." Đúng là không ít, lợi nhuận lại hơn 21 vạn, mà mới chỉ có mấy tháng thôi.
"Lúc đầu không có nhiều thế này đâu, nghe lời em nói, chị mua quảng cáo trang đầu, còn tìm người viết không ít văn án, kết quả một tháng trước bán được 18 vạn hàng."
PS: Ra biển còn phải mấy chương, tranh thủ lúc nghỉ Tết, mấy việc của Triệu Cần cũng nên đẩy nhanh một chút ha. Đừng nóng vội, sẽ nhanh thôi. Nói thật, cứ mãi ra biển, phỏng chừng các cậu nhìn cũng thấy nhàm, tôi cũng viết thấy nhàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận