Đi Biển Bắt Hải Sản: Bắt Đầu Một Thanh Cát Xúc Nhận Thầu Toàn Bộ Bãi Cát

Chương 120: Nho nhỏ sừng sừng

Chương 120: Nhô nhô lên nho nhỏ
Triệu Bình tìm một chỗ, buộc bè vào một bên, hai người xuống chỗ đó, thủy triều vẫn có thể lên cao, nên rất trơn ướt.
“Đại ca, cẩn thận một chút, đừng ngã.” “Biết rồi, ngươi chú ý đấy, không được thì ta sẽ quay về.” Triệu Cần gật đầu, sờ soạng mặt đá ngầm bên cạnh, rất vất vả mới đi được đến trước miệng hang động, bên này rõ ràng khô hơn chút, nói rõ thủy triều dù có lên nữa cũng không vào tới.
Hang động là tự nhiên nên có rất nhiều hòn đá nhô ra, như thế dễ cho hắn leo lên, nhưng nếu không cẩn thận mà va vào đầu thì chắc chắn da tróc m.á.u chảy.
Hắn nghĩ ngợi, nói với đại ca ở sau lưng: “Đại ca, ngươi ở dưới đáy chờ ta, ta xem trước có leo lên được không, nếu không thì ta lập tức xuống.” “Vậy ngươi cẩn thận giẫm chắc đừng có khoe khoang.” Thực tế nơi đây cách chỗ bọn họ đến không xa, chỉ khoảng mười mấy mét, lúc trước cảm thấy tối là do mắt thích ứng với ánh sáng mạnh bên ngoài, đột ngột trở tối.
Triệu Cần leo lên mất khoảng mười phút, vừa cẩn thận xem xung quanh, vừa cảm thán sự kỳ diệu của tạo hóa.
Hang động đúng là cái hang mà trước kia Triệu Cần nhìn thấy ở trên cao, chỗ hắn đặt chân còn hẹp, mà chiều cao cũng chỉ khoảng 1m5, hắn chỉ có thể khom người, dựa vào cảm giác phương hướng, hắn đi ra ngoài, quả nhiên rẽ vào chỗ có ánh sáng yếu ớt chiếu vào, phía trên cửa hang cũng ở ngay gần đó.
Hắn lại khom người đi vào trong lòng núi, đi hơn hai mươi mét, trước mắt giống như một cái lò do con người tạo ra, trên đỉnh dù không nhẵn nhụi, nhưng rõ ràng có thể thấy giống như một cái vòm trời, lại giống cái nắp nồi úp xuống, diện tích rất lớn, theo Triệu Cần ước tính cũng phải đến cả nghìn mét vuông, lúc này trên đỉnh cũng đã cao lên không sai biệt lắm hơn mười mét, còn ở mái hiên trên vách đá, từ độ cao khoảng một mét rưỡi trở lên, tất cả đều là chi chít những chiếc sừng nhỏ trong suốt, như thể gắng sức giữ lại những cái chốt nhỏ trên tường.
Hắn mừng như điên, là tổ yến, mà lại nhiều như vậy, nếu hái hết chỗ này, thì phát tài lớn rồi.
Có lẽ do ánh đèn của hắn quấy rầy đàn chim én đang nghỉ ngơi, nên chúng nhao nhao bay động, nhưng điều kỳ lạ là, chúng không bay ra ngoài mà toàn bộ đều quanh quẩn ở tổ của mình, bay một lát rồi lại vào tổ.
Nhìn kỹ phía dưới, hắn cũng phát hiện, không phải tổ nào cũng có chim én, số tổ có chim én lại chỉ là một phần nhỏ, xem ra còn một bộ phận chịu khó đi kiếm ăn bên ngoài.
Hắn nhớ hái tổ yến cần có nước, vì tổ yến có hàm lượng đường rất cao, chất rất dính, không phun nước thì khó hái, hắn vừa định cầm xẻng cát thử xem có được không, đột nhiên cảm giác bên cạnh như có thêm người, “Đại ca, ngươi muốn hù c·hết người à, sao ngươi không nói gì?” “A Cần, cái này… Cái này… Đây là, thật sao? Ta không có hoa mắt đúng không?” Thực tế Triệu Bình gọi ở dưới đáy hồi lâu, thấy không ai trả lời hắn thực sự lo lắng quá nên leo lên, nhìn thấy ánh đèn ở đây hắn vốn định gọi một tiếng, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn rung động.
Cũng tại Triệu Cần trong lòng cũng không bình tĩnh, nếu không có ánh sáng mạnh hơn, hẳn là hắn đã phát hiện rồi mới đúng.
“Vâng, ngươi không có hoa mắt, đại ca, cái này hái thế nào?” “Ta không biết, hay ta dùng xẻng cát xẻ thử xem?” Triệu Bình cũng không phải là từ điển bách khoa toàn thư, hắn cũng chưa từng thấy cái này bao giờ.
Triệu Cần nghe thấy ý nghĩ giống mình, liền không dài dòng nữa, dùng xẻng cát sát vách cẩn thận xẻ lên, may mà xẻng cát của hắn thường xuyên dùng nên phần cạnh đã được mài tương đối sắc, hầu như trong tình huống tổ yến không bị biến dạng, đã xẻ được nó xuống.
“Đại ca, được thật này.” Triệu Cần mừng rỡ, nhưng ngay sau đó xấu hổ vì tổ yến dính chặt vào xẻng cát, làm sao rung cũng không xuống được, hắn đành phải dùng tay lấy, nhưng ngay sau đó bao tay cũng bị dính chặt.
“Không được, cái này dính quá.” Triệu Cần bực bội nói.
Triệu Bình cũng có chút nóng nảy, nhìn thấy nhiều thế mà không có cách nào hái được, thật đau đầu.
Người sao có thể chết vì bị nghẹn tiểu, Triệu Cần nghĩ một lát liền có cách, “Đại ca, ngươi xuống thuyền đi, nói với A Hòa là phải chờ lâu hơn một chút, để hắn đừng nóng vội, còn nữa, xách một thùng nước ngọt, chúng ta không có bình xịt, nhưng chúng ta có thể nhúng tay vào nước, rồi dùng tay chạm vào tổ yến như thế sẽ tốt.” Triệu Bình nghe xong thấy cũng đúng, vội vàng khom người quay trở về.
Thực tế cách tốt nhất là, hai người bây giờ quay về, chuẩn bị đầy đủ dụng cụ, sáng sớm ngày mai lại đến, nhưng bây giờ thấy nếu không hái thì chắc hai anh em về cũng đừng mong ngủ.
Cái đợi này lại mất gần bốn mươi phút, lúc này Triệu Bình mới mang theo thùng nước lên.
Triệu Cần nghĩ ra một cách tốt hơn, đó là nhúng xẻng cát vào nước, hoặc là dùng xẻng cát xẻ, như thế tổ yến xẻ ra sẽ có hình dạng tốt hơn mà xẻng cát có nước cũng sẽ dễ dàng tách tổ yến ra hơn.
Thử nghiệm theo suy nghĩ, phát hiện đúng là làm được.
“Đại ca, cái này vị gì?” “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai, nói như ta từng ăn rồi vậy.” Hai anh em vừa làm vừa nói chuyện.
“Đại ca, tẩu tử có xử lý được không, hay chúng ta để lại chút ít mà ăn…” “Nàng sẽ không đâu, cứ làm khô nhanh lên, cả ngày chỉ nghĩ đến ăn, đồ đắt như vậy, không sợ đau bụng à?” “Những người mua thì ăn được, dựa vào cái gì ta không ăn được.” Triệu Cần không còn gì để nói, kiếp trước hắn cũng coi như là dân trung lưu, nhưng cũng chưa ăn món này, thỉnh thoảng cũng muốn mua thử, nhưng vì không biết chế biến, luôn cảm thấy quý, mua về rồi làm hỏng hết.
“Đại ca, có trứng và chim non thì đừng có động vào.” “Ta biết. A Cần, chỗ này không được nói cho ai, sau này hàng năm ta đều có thể đến một lần.” Triệu Bình nghĩ, nếu có thể vĩnh viễn giữ lại thì tốt, coi như vườn rau nhà mình, không đúng, phải gọi là nơi cất giữ bảo vật, ừm, là nơi có thể giữ gìn nòi giống.
“Ừm.” Triệu Cần nghe vậy, tổ yến giống như một năm có thể thu hoạch ba lần nhưng hắn cũng cảm thấy đây là quà của trời cho, dù sao không phải nuôi mà có, nên một năm chỉ thu một lần là hợp lý, thu nhiều quá hắn sợ tổn hại đến sự hòa hợp của đất trời.
Tổ yến vừa hái xuống còn kèm theo không ít lông chim én, hai người hiện tại đương nhiên không có thời gian để làm sạch, đương nhiên dù có thời gian thì hai người cũng không biết cách làm.
Dù có tham lam, nhưng hai người thật sự không động đến chỗ có chim non và trứng.
Cũng không biết đã bao lâu, đèn pin của Triệu Cần hết pin, Triệu Bình lại đưa cho hắn một cái khác.
“Đại ca, ngươi mang mấy cái?” “Bốn cái đều ở trên người, ta đã đề phòng sợ hết pin, mau lên.” Chọn những chỗ dễ hái trước, tiếp theo phải kiễng chân, cuối cùng hai người đành một người nâng một người hái, rốt cuộc đã làm xong những chỗ có thể với tới và hái được.
Triệu Bình mang theo túi da rắn, cũng đã chứa đầy một túi, hai người lúc này mới ngừng tay, hơi mỏi, nhìn thì nhiều nhưng thực tế trọng lượng không được bao nhiêu.
“A Cần, phía trên không động tới à?” “Đại ca, đừng động nữa, có thể tiếp tục phát triển là rất quan trọng, trước đây ta nghe người ta nói rồi, đến các vùng sản xuất tổ yến lớn, hàng năm hái tổ yến đều phải hạn chế số lượng, để tránh mất đi nguồn cung.” Trên mặt Triệu Bình hiện lên một tia tiếc nuối, nếu như tiếp tục hái thì ngày mai có thể mang thang tới, rồi tiếp tục làm, nhưng đệ đệ nói vậy, hắn vẫn gật đầu.
“Vậy cứ vậy đi, sang năm ta lại đến.” Triệu Cần xách thùng, đại ca khiêng túi da rắn đi trước, đến chỗ công cụ, Triệu Cần do dự một chút vẫn là bỏ công cụ xuống, quay đầu về phía hang tổ chắp tay:
“Chim én, đừng trách ta nhé, nếu rơi vào tay người khác, nói không chừng con cái và tổ của các ngươi đều không giữ được.” Dứt lời, lúc này mới xách đồ đạc đi về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận