Đi Biển Bắt Hải Sản: Bắt Đầu Một Thanh Cát Xúc Nhận Thầu Toàn Bộ Bãi Cát

Chương 240: Đi ra biển

Chương 240: Đi ra biển
Buổi tối trở về nhà cũ, vẫn là đốt nước tắm rửa. Triệu Cần nghĩ đến khi nào không ra biển, nhất định phải lắp máy nước nóng trước, thời tiết lạnh dần, không thể tắm nước lạnh nữa.
"Xem thử trước cuối năm có thể định chuyện cưới xin rồi sang năm kết hôn luôn đi, ngươi kết hôn, nhiệm vụ của đời ta coi như xong." Triệu An Quốc nằm trên giường, hai tay gối dưới đầu, giống như đang lầm bầm.
Triệu Cần kéo giường ngay ngắn, hiếm khi nghe Lão Tử nói chuyện bình thường một chút, liền trả lời: "Ông muốn đi đâu thì đi, con cũng không cản được, thiếu tiền thì gọi điện cho con, con là con của ông, đừng có ngại, số điện thoại di động của con vẫn như cũ không đổi."
Nói xong, đưa cho Lão Tử một điếu thuốc.
"A Cần, dưới tay ta có không ít người theo để kiếm cơm, có hiệu quả tốt chắc chắn sẽ kiếm được tiền." Triệu An Quốc nhấn mạnh.
"Hiệu quả không tốt thì tìm hiểu nguyên nhân, chứ ông có nói cho con biết ông đang làm gì đâu."
"Nói ra ngươi cũng không hiểu, ngủ đi, ngày mai còn phải ra biển, haiz, hơn mười năm không ngờ Lão Tử lại phải lên thuyền."
Triệu Cần liền không nói gì nữa, mặc dù chỉ trò chuyện vài câu, nhưng đây cũng là lần hiếm hoi hai cha con nói chuyện không mang theo cảm xúc, Lão Tử vẫn đang cố sức thuyết phục hắn, để hắn tin rằng Lão Tử rất lợi hại.
Đang nghĩ ngợi sự tình thì điện thoại báo tin nhắn, là Trần Tuyết gửi đến. Hai người trò chuyện một hồi, biết ngày mai hắn muốn ra biển, Trần Tuyết dù còn muốn trò chuyện thêm, nhưng vẫn sớm chúc ngủ ngon...
Sáng sớm, Triệu Cần xem giá trị may mắn của hệ thống, khoảng thời gian này vẫn luôn rất tốt, hôm nay cũng có 63 điểm. Lúc trước hắn còn hơi lo, vất vả lắm Lão Tử mới đi theo ra biển, đừng có thu hoạch kém quá, để Lão Tử xem thường, nói cho cùng hắn cũng rất quan tâm đến cái nhìn của Lão Tử. Thậm chí trong thâm tâm còn nghĩ, mong sao một chuyến ra biển lớn bội thu, Lão Tử thấy có tiền đồ thì sẽ không muốn đi nữa.
Lúc hắn xuống giường, Triệu An Quốc đã mặc quần áo chỉnh tề, hôm nay ăn mặc cũng giản dị hơn, đều là quần áo Triệu Cần mua cho ông, giày đi cũng là đôi giày cũ Triệu Cần để một bên, cỡ chân hai người cũng xêm xêm.
Thấy Triệu Cần xuống giường rửa mặt rồi đeo đồng hồ, Triệu An Quốc nhịn không được nói: "Đắt như vậy, ngươi ra biển đeo làm gì?"
Triệu Cần nghĩ cũng phải, liền quay vào trong mở két sắt cất đồng hồ vào.
Thấy hắn lại cất di động vào túi, Triệu An Quốc lại muốn nói, lần này hắn giành nói trước, "Có thể cần dùng đến."
Anh cả luôn là người chịu khó nhất, hai người đến nhà Triệu Bình, anh đã một mình chuyển đồ lên thuyền. A Hòa cũng vừa mới đến, đang chuyển các loại thùng ra bên ngoài. "Anh, hôm nay không có mồi, phải qua nhà Đông lấy."
"Biết rồi." Triệu Cần phụ giúp, rất nhanh đã chuẩn bị xong hết đồ đạc cần mang.
Triệu An Quốc thì đang kiểm tra đồ vật bọn họ mang theo, thỉnh thoảng cầm một thứ lên thử xem có chắc không, "A Cần, các ngươi chủ yếu làm câu thả dây à?"
"Câu thả dây với lồng."
"Không phải nói là mua thuyền của Lão Tiết à, thuyền nhà ổng ta nhớ là thuyền kéo lưới mà? Ngươi muốn câu thả dây cũng được, nhưng có bốn cái giỏ câu làm được gì?"
"Đặt mua thuyền lớn là thuyền kéo lưới, còn chiếc này lúc đó con nghĩ không nên gấp, lúc rảnh thì đi câu cá hoặc là bơm nước ra hố."
Triệu An Quốc nhíu mày, sao nghe đều có chút không đáng tin cậy, còn muốn nói gì thêm thì Triệu Bình đi xe lôi về. Bốn người chất đồ lên xe rồi cùng nhau ra bến tàu.
Ba người đều quen quy trình đi ngang qua trạm thu mua lấy hai thùng mồi rồi ra bến tàu dỡ đồ xuống, Triệu Cần quay lại trạm thu mua trả xe, Triệu Bình với A Hòa một người đập đá, một người chặt củi dầu.
"Ta thử chút, lâu lắm rồi không lái."
Bốn người lên thuyền, Triệu An Quốc giành lấy dao của con trai cả, vặn máy liền nhảy lên cabin. Lão tài xế dù mấy năm không lái xe nhưng cũng không thể quên kỹ năng lái xe được, lái thuyền cũng vậy thôi, Triệu An Quốc có kỹ năng lái thuyền mọi người tự nhiên là yên tâm.
"Chỗ nước nào?"
"Cha, chạy hướng tây, đến chỗ rừng đước ấy, thả một mẻ chụp trước đi." Triệu Bình vừa cho mồi vào thùng vừa đáp lời.
Triệu Cần nghĩ đến một chuyện, nói với anh cả và A Hòa: "Hai anh tranh thủ lúc em ở trong thành phố, vào thẻ ngân hàng tra xem có tiền về không."
"Được thôi, có gì không yên tâm." Triệu Bình nói vậy, nhưng nụ cười trên mặt không sao giấu được, ai có thêm mấy chục vạn cũng sẽ vui vẻ.
"Chia cái gì?" Triệu An Quốc tò mò hỏi.
Đối với ông thì Triệu Bình tất nhiên sẽ không giấu, liền kể chuyện bắt được một con cá hoàng thần bán 1,8 triệu, Triệu An Quốc nghe xong thì mắt suýt lồi ra ngoài.
Thấy mặt ông thoạt đầu vui rồi sau đó ủ rũ, Triệu Cần đại khái có thể đoán được tâm tư của ông, đơn giản chỉ là cảm thán mình vận không tốt, sao mình không có được may mắn như vậy, nếu không đã sớm phát tài rồi.
Rừng đước thả xong năm bộ lồng, tiếp theo chính là thả câu thả dây. Đợi đến lúc thả hết lồng tôm hùm với lồng ở Hà Cô, Triệu Bình mới hỏi: "Hôm nay thế nào, tìm hố hay đi câu cá?"
"Câu cá đi."
Thấy Triệu Cần quyết định như vậy, Triệu Bình liền lái thuyền hướng vực nước sâu chạy tới, ở gần một đảo nhỏ phía nam nơi thả câu, chính là điểm câu cá hoàng thần lúc trước.
"Câu xong cá, dọn câu thả dây rồi về à?" Triệu An Quốc hỏi.
Thấy ba người theo lẽ thường gật đầu, ông có chút không quen khi đi biển lại nhẹ nhàng như vậy rồi?
Sao ông thấy, ba đứa con đi biển bắt hải sản như đi nghỉ dưỡng vậy.
Triệu Cần đưa cần câu của mình cho Lão Cha, mở hệ thống định khóa lại công cụ nhân, kết quả phát hiện không có đề nghị gì cả, không khóa được.
Một lúc sau hắn mới hiểu, cần câu này không phải của hệ thống mua, dù dây và lưỡi câu đều là vậy, nhưng hệ thống không nhận diện được đồ thay tay, thôi vậy, tùy vào vận may của Lão Cha đi.
Hắn bắt đầu đun nước pha trà, thấy hắn như vậy, Triệu An Quốc càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình, thằng út rõ ràng là đi chơi tiện thả mấy cái câu với lồng.
"Cha, uống chút trà đi." Trà pha xong, Triệu Cần lên tiếng.
Triệu An Quốc khẽ "ừm", nhận lấy chén uống một ngụm, lập tức hai mắt sáng lên, "Trà ngon đấy, bao nhiêu tiền một cân?"
"Người ta tặng, ở nhà còn một thùng, lát nữa ông mang về."
Triệu An Quốc cười gật đầu, khác với chuyện nhận một vạn lúc trước, lần này ông nhận trà cảm thấy thoải mái.
Triệu Cần sở dĩ thái độ với Lão Tử thay đổi lớn như vậy, một là hôm qua vạch trần Lão Tử ông xong có chút áy náy, hai là hắn cũng nghĩ thông rồi, người ta vui vẻ là được rồi, mỗi người có cách sống riêng, Lão Tử ông chỉ là chém gió chứ cũng không lừa ai, ông vui là được rồi.
Uống trà xong, Triệu Cần nắm mồi quấn vào sợi dây cước rồi bắt đầu câu cá.
"Nước sâu quá, câu tay không ăn thua." Triệu An Quốc dựa vào kinh nghiệm, lại một lần cho rằng con trai mình hồ đồ, kết quả ông vừa dứt lời, đã thấy con trai mình đột ngột giật cần.
"Dính rồi?"
Triệu Cần khẽ "ừ" một tiếng, bắt đầu nhanh chóng thu dây, lực kéo truyền đến từ dây cho thấy con cá ở dưới không lớn, nhưng cũng chỉ là so mà thôi, hơn nữa nước sâu, kéo lên cũng rất tốn sức. Có thể xác định là một con cá mú không lớn, bởi vì mới bắt đầu kéo thì nó căn bản không vùng vẫy, cảm giác cũng như lần trước, giống như kéo một hòn đá vậy.
Đến khi cá nổi lên mặt nước, Triệu An Quốc nhìn rõ là con gì thì liền nhảy dựng lên trên thuyền, "Ngọa tào, cái này cũng câu lên được! Cá chấm đỏ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận