Đi Biển Bắt Hải Sản: Bắt Đầu Một Thanh Cát Xúc Nhận Thầu Toàn Bộ Bãi Cát

Chương 313: A Hòa trúng chiêu rồi?

Chương 313: A Hòa trúng chiêu rồi?
Sáng sớm, Triệu Cần có việc trong lòng, rất sớm đã dậy bắt đầu tự mình rèn luyện.
Triệu An Quốc cũng rời giường nhìn đứa con trai nhỏ tinh thần phấn chấn, hài lòng gật đầu, cũng không tệ lắm, có được ba phần phong thái lúc còn trẻ của lão tử hắn.
Đến nhà anh cả, Hạ Vinh ngơ ngác nói: "A Cần, hôm nay không ra biển à, đồ ăn sáng em còn chưa làm xong đâu."
"Chị dâu, hôm nay không ra biển, em định ra ngoài một chuyến, đến nơi khác bàn chút chuyện, đêm nay chắc không về."
"À, vậy em đi đi, trên đường cẩn thận một chút."
Triệu Cần lái xe, trước khởi động làm nóng máy, tuy nói thời tiết không lạnh, nhưng đây là thói quen lái xe của hắn, đợi tốc độ quay của động cơ giảm xuống mới vào số.
Kết quả vừa ra khỏi thôn điện thoại liền reo, hắn còn tưởng Trần Tuyết gọi tới, kết quả xem số là của Lão Chu.
"A Cần, cậu đi đâu đấy? Không phải chúng ta đã bàn xong hôm nay khởi công rồi à?"
"Chuyện đó, cậu thương lượng với Bành lão lục mà quyết, nếu như có người vui vẻ, các cậu cứ trên trấn đặt một bàn cơm là được, dù sao tôi cũng không hiểu về thi công."
"Được thôi, vậy tôi có việc sẽ gọi lại cho cậu."
"Lão Chu, cậu giờ cũng là đại lão bản rồi, phải có quyết đoán của mình, tôi đang lái xe, cứ nói vậy nhé."
Cúp điện thoại, lái xe đến trên trấn, suy nghĩ một chút vẫn là giải quyết xong bữa sáng rồi đi, đến tiệm mì quen thuộc, gọi một tô mì thịt bò, ăn xong sau đó lại lên xe tiếp tục lên đường.
Kết quả không bao lâu điện thoại lại reo, ngay lúc hắn còn tưởng lại là Lão Chu, kết quả phát hiện là Trần Đông.
Trong lòng có chút hồi hộp, chẳng lẽ tên này biết mình muốn xuống thành phố tìm muội tử của hắn?
"Đông ca, có chuyện gì?"
"A Cần, tao nói cho mày, nhà tắm ở trên trấn không sạch sẽ."
"Tao chỉ tình cờ đi tắm thôi mà, sao bọn họ cứ không thay nước. . . Không đúng, ý mày là về cái phương diện đó, không phải mày trúng chiêu rồi chứ?"
Triệu Cần nói đến một nửa thì phản ứng lại, vội vàng hỏi.
"Đánh rắm, nếu là tao, tao tuyệt đối không nói cho mày biết, may mà tao dạo này trung thực." Trần Đông giọng rất nhỏ.
"Thế thì tốt, mọi người thành thật một chút, mày đừng nói với tao những cái này, mấy cái chỗ đó tao không có đi, cũng không dám đi."
"Không phải nói mày, nhớ trước mấy hôm tao nói với mày lúc chập tối nhìn thấy A Hòa không, hắn từ nhà tắm đi ra đấy, tao vừa hay lái xe đi ngang qua, thằng nhóc này chắc chắn là đi làm việc xấu."
Triệu Cần liếc nhìn kính bên, xác thực bên cạnh không có xe, dứt khoát cho xe dừng bên đường, "Đông ca, mày chắc chắn?"
"Việc này tao biết nói đùa chắc, mày tốt nhất là kêu nó đi kiểm tra một chút, nghe nói cái đồ này một khi đã có triệu chứng là không dễ chữa."
"Được, cảm ơn Đông ca."
Cúp điện thoại, Triệu Cần mở danh bạ tìm số của A Hòa, nghĩ nghĩ không nhắn, mà gọi thẳng.
Đi đến khúc rẽ vào nhà cũ, lúc này hắn mới gọi cho A Hòa.
"Anh à, có chuyện gì?"
"Ra đây một chút, anh ở bên đường lớn." Nói xong, hắn liền cúp điện thoại.
Không bao lâu A Hòa đã đến trước xe, Triệu Cần hạ cửa kính xe nói: "Lên xe đi, ngồi phía sau."
A Hòa vừa muốn mở cửa xe phụ, bị hắn nói vậy đành phải mở cửa hàng sau ngồi vào xe.
"Anh à, có chuyện gì?"
"Đưa em đi kiểm tra." Triệu Cần ngữ khí bình thản, tuy có chút tức giận, nhưng cũng không phải là không thể thông cảm, một cậu nhóc 19 tuổi, tinh lực tràn đầy, lại thêm lòng hiếu kỳ nặng, trong tay lại có tiền, không kìm được mình cũng là chuyện bình thường.
Bất quá, lần này mặc kệ có bị lây nhiễm hay không, A Hòa chắc chắn sẽ phải ăn đòn một trận.
"Kiểm tra cái gì?"
"Mấy hôm trước em có chui nhà tắm không?"
"Anh à, anh biết rồi à." Trên mặt A Hòa hiện lên một tia sợ hãi, giọng nói cũng rất chột dạ.
"Tìm gái hả?"
"Ừm...Không, em không có tìm." A Hòa đầu tiên là khẳng định, sau đó vội vàng ngẩng đầu bên cạnh lắc đầu phủ nhận.
"Lúc này mà em còn dám gạt anh, em có biết có người mắc bệnh không, nếu em dính phải bệnh, không nói cả đời coi như xong cũng chẳng kém, tiền phần trên thuyền anh sẽ trả lại cho em, sau này em muốn chơi với ai thì chơi."
Triệu Cần cố ý nói nghiêm trọng một chút, để cho thằng nhóc này nhớ lâu, chuyện này A Nãi hắn không tiện quản, cũng không biết, mà mình vẫn luôn coi nó như em trai, biết thì đương nhiên phải quản.
"Anh à, em thật không có, anh phải tin em, đêm đó em đi, sau đó..."
"Nói đi, dám làm thì dám nói." Triệu Cần lại quát lên.
"Em chỉ nghĩ xem sao thôi, nhưng em tắm xong được đưa lên lầu bốn, sau đó liền có một cô mở miệng một tiếng 'lão bản' làm em không được tự nhiên. Không lâu sau, lại hỏi cái gì 'hạng mục', em không hiểu nên nói tùy tiện, cô ta liền bắt đầu cởi quần áo, em... có chút sợ, sau đó liền chạy ra. Anh à, anh phải tin em, em sờ cũng không sờ, xuống dưới trả tiền, kết quả thu em hơn 300."
Triệu Cần ngây người, từ giọng của A Hòa nghe thấy, không giống như là nói dối.
"A Hòa, chuyện không nên làm thì đừng làm, anh bây giờ đưa em đến bệnh viện kiểm tra sớm thì còn dễ chữa, nếu em dám giấu diếm, chờ khi nó xuất hiện thì..."
"Anh à, em giấu ai cũng sẽ không giấu anh. Lúc đó em nhìn thấy người phụ nữ kia cởi quần áo, một là sợ anh biết đánh em, hai cũng là sợ... sợ nhanh quá, bị người ta xem thường."
"Ha ha... Ha." Triệu Cần cũng không nhịn được nữa mà cười phá lên ha hả, đến mức này rồi thì hắn tin A Hòa thật không làm.
"Được rồi, xuống xe đi."
"Anh à, anh không đưa em về à?"
"Tự về đi, ráng mà nghĩ cách tán được Bình Bình đi, đừng có mà nghĩ mấy chuyện lung tung đó nữa, mắc bệnh thì đáng đời."
"Biết rồi anh."
Đuổi A Hòa xuống xe, Triệu Cần cả người cũng nhẹ nhõm hơn, sau đó lại lái xe lên đường, trễ mất hơn tám giờ rồi.
Nghĩ đến bản thân sốt ruột bận bịu hoảng hốt chạy xuống thành phố, vốn dĩ không có tiền đồ gì mà đến hắn còn có thể hiểu được sự bồng bột nhất thời của A Hòa.
Ở thành phố chơi với Trần Tuyết hai ngày, thời tiết cũng không tốt lên, nhưng hắn vẫn phải trở về, bởi vì Tiền Khôn gọi điện tới nói là tiệc liên hoan định vào tối nay.
Trần Tuyết có chút buồn rầu, bởi vì nàng biết ngày kia là sinh nhật của Triệu Cần, vốn chỉ muốn ở thành phố tổ chức sinh nhật cho hắn. Nhưng biết hắn có chính sự, tự nhiên cũng không tiện giữ lại, đưa ra món quà sinh nhật đã chuẩn bị từ trước, là một chiếc dây lưng.
Ban đầu nàng còn muốn mua cho Triệu Cần một bộ chính trang, nhưng Triệu Cần quá gầy, mặc kệ là âu phục hay áo Tôn Trung Sơn đều không thế nào vừa người, mà kiểu Hàn Quốc thì lại quá bó sát, nàng biết Triệu Cần không thích mặc đồ bó người.
"Sao em biết sinh nhật anh?"
"Không nói cho anh." Nàng kỳ thực vẫn luôn liên lạc với Hạ Vinh, cho nên đối với ngày nào Triệu Cần ra biển, nàng tính rõ như lòng bàn tay, chỉ là Triệu Cần không biết thôi.
Triệu Cần cười, nhẹ nhàng vỗ đầu nàng nói: "Vào đi, anh cũng phải đi rồi."
"Ừm, trên đường lái chậm một chút, tối ăn cơm không cần vội."
"Được."
Nhìn Trần Tuyết đi vào trường học, Triệu Cần mới chui vào trong xe khởi động máy hướng nhà chạy về.
Tiền Khôn nói là đặt ở trên trấn, cho nên Triệu Cần trực tiếp về nhà là được, cũng không cần nán lại trong thành phố, bất quá hắn vẫn đi qua huyện một chuyến, lấy một chút giấy tờ kinh doanh.
Đầu năm nay, làm giấy tờ kinh doanh rất phiền phức, tỷ như đăng ký vốn bao nhiêu, thì phải trước mở tài khoản công ty, trong tài khoản trước phải nộp nhiều tiền như vậy, mà tiền này lại còn bị giới hạn kỳ hạn, trong khoảng thời gian đó không cho phép lấy ra.
Mà lại, tài liệu phải nộp đi nộp lại hai ba lần, chuẩn bị hết rồi, khi nào cầm được chứng cũng không biết, còn phải chờ.
Triệu Cần cảm thấy phiền phức, liền tìm hoàng ngưu, hầu như đều là người thân thích quen biết bên trong, từ bọn họ ra mặt, làm sẽ rất nhanh.
Hai cái công ty một lần tính làm xong luôn, một công ty đăng ký vốn là 50 vạn, một công ty là 200 vạn, giai đoạn trước không cần quá lớn, sau này tùy theo sự phát triển mà có thể tăng vốn.
Ví như xe nhỏ mà kéo xe lớn, thiếu vốn đăng ký mà làm đại sự cũng không phải là không được, dù sao đăng ký vốn càng cao thì mức độ uy tín của công ty càng lớn, hắn hiện tại cũng không có ý định vay mượn, cho nên bao nhiêu cũng không quan trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận