Đi Biển Bắt Hải Sản: Bắt Đầu Một Thanh Cát Xúc Nhận Thầu Toàn Bộ Bãi Cát

Chương 150: Lão hổ man

Chương 150: Lưới lồng và dây câu tốn kém không ít, dây câu chủ yếu dùng để gỡ những loại móc nối mà lại ở xa nhau, lồng ở gần nhau, nhưng muốn lấy ra. Lần này thu hoạch vẫn được, đương nhiên đáng tiền nhất là cái lồng đầu tiên, còn lại đều là cua biển, cộng lại chắc có thể bán được khoảng sáu trăm. Hệ thống mua lồng, Triệu Cần đều cố tình làm ký hiệu, nhìn từ thu hoạch thì rõ ràng lồng của hệ thống cao hơn một chút. "Đại ca, mấy cái lồng này thu hoạch khá ghê nha." Một loạt hơn sáu trăm, hắn có mười một sắp xếp, chẳng phải là kiếm được bảy ngàn mấy đồng. Triệu Bình lắc đầu nói: "Có lẽ là do ở đây ít thuyền đánh cá qua lại nên mới được nhiều vậy, đợi đến hai khu khác, thu hoạch sẽ... nếu mà cũng được như vậy thì tốt." Vốn muốn nói thu hoạch sẽ không được tốt như vậy, nhưng câu này có vẻ hơi xui xẻo nên nói được một nửa thì đổi giọng. "Yên tâm đi, chắc chắn cũng không tệ." Triệu Cần nói rồi kéo cái phao của lồng thứ hai lên, vừa mới kéo lồng lên thì đã hoảng hốt kêu lên: "Đại ca, có cá đuôi trâu kìa." "Cẩn thận chút, gai lưng có độc đó." Triệu Cần bây giờ không còn là thằng nhóc mới vào nghề nữa, nghe nhiều nên biết, hơn nữa thời gian này hắn cũng tìm vài cuốn sách để xem, các loại cá ở vùng biển gần đây hầu hết hắn đều nhận ra được. Cá đuôi trâu cũng là loài cá tầng đáy, đáng lý ra là sống gần bờ hơn, con này lại chạy đến đây, mà loài cá này rất thú vị, nó có thể tự chuyển đổi giới tính, lúc nhỏ là giống đực, đợi lớn đến khoảng 50 centimet trở lên thì sẽ tự động chuyển thành giống cái. "Đại ca, con này để lại về ăn đi?" Lần này Triệu Bình lại đồng ý khác thường, dứt khoát, "Nhìn xem nó phải được ba bốn cân, đợi về giết thì chia cho bà nội một ít, cá này là đồ tốt, rất tốt cho người già và trẻ con." "Bình ca, sao lần này anh lại đồng ý thoải mái vậy?" A Hòa cười hỏi. "Ta đâu phải là kẻ keo kiệt." Triệu Bình không vui đáp một câu, trong lòng lại nghĩ, làm như tự mình nói không giữ lại thì các ngươi lại làm như thật vậy. Thịt cá đuôi trâu mềm mại, hương vị tươi ngon, là loài cá thật sự có nhiều protein ít mỡ, hơn nữa theo y học thì cá này còn có tác dụng lợi tiểu tiêu sưng, làm mềm những chỗ rắn chắc, thanh nhiệt giải độc, giảm ho bình suyễn. Chủ trị bệnh phù thũng, xơ gan chướng bụng, viêm khớp mãn tính, thở khò khè, vết thương lâu lành. Đối với dân chài mà nói, ăn lâu dài chắc chắn rất tốt, ít nhất có thể giảm mạnh khả năng bị phong thấp, đây cũng là nguyên nhân Triệu Bình đồng ý giữ lại. Nghe anh trai đồng ý, Triệu Cần liền không hỏi giá cả nữa, ngược lại là A Hòa hỏi một câu, anh trai nói tầm 50 một cân. Lồng thứ hai này thu hoạch cũng không tệ, bắt được hai con tôm hùm, một lớn một nhỏ, con lớn chắc phải được một cân, còn có một con cua biển lớn, nhìn như vậy chắc cũng phải một cân. Lồng thứ ba cũng có một con tôm hùm, có điều chỉ tầm nửa cân, hắn thầm nghĩ, lần này nhất định phải giữ lại một hai con thỏa mãn cái bụng chút. Không vội, đợi khi nào dọn lồng xong, thừa lúc anh trai không để ý thì chọn hai ba con nhỏ, trực tiếp bẻ gãy râu bỏ vào túi của mình, trong lòng tự tính toán. Đến cái lồng thứ năm thì lồng lại bị treo, cả ba người trên mặt đều hiện lên vẻ căng thẳng. Lúc này vận may đang lên mà lại xảy ra chuyện này. "A Hòa, phụ giúp, ta thử xem có kéo được lên không, nếu kéo không nổi thì đành phải thu từ hướng kia thôi." A Hòa tiến lên, hai người cùng nhau giữ dây thừng mà ra sức, Triệu Bình thấy vậy thì mí mắt giật lên, như thế này thì lưới bị rách là chắc, e là cái vòng sắt cũng biến dạng, nhưng hắn không ngăn cản, dù sao cũng không có cách nào tốt hơn. Cuối cùng dây thừng đột ngột buông lỏng, A Hòa suýt nữa ngã một cú, khi kéo cái lồng lên thì đúng là nó bị méo mó biến dạng, lưới thì rách nát. Triệu Cần vội vàng nhìn vào, thầm cảm thấy may mắn, vẫn còn may không phải là mua trong hệ thống, nếu không thì đau lòng lắm. Có lẽ lồng này khi mới bị vướng thì lưới đã rách rồi, bên trong chỉ còn sót lại chút vỏ ốc, cua thì một con cũng không thấy. Cái lồng tiếp theo cũng rất nặng, khi vừa kéo thì Triệu Cần còn tưởng là lại bị vướng, nên hắn càng ra sức, hóa ra có thể kéo lên được, kéo mấy cái dây thừng mà thấy không bị mắc gì thì hắn không khỏi mong đợi, xem ra bên trong có không ít hàng. Hiếm khi có lồng nào toàn hàng lớn, con cá đuôi trâu ba bốn cân kia đã là cá lớn, dù sao miệng lồng nó như thế, loài cá lớn hơn bình thường thì không lọt được vào. Kéo một đoạn lên khỏi mặt nước thì thấy rất sạch sẽ, một con ốc cũng không thấy, cứ ngóng trông mãi, đến khi kéo phần đuôi ra khỏi mặt nước thì Triệu Cần hoảng sợ run lên, suýt chút nữa làm rớt cái lồng xuống biển. "Đại ca, rắn biển lớn quá." Nghe tới rắn biển, Triệu Bình không sợ mà ngược lại còn mừng, thứ này rất được săn đón, giá càng cao giá trị càng lớn, nhưng hễ là rắn biển thì hầu như đều có độc, "Để cái lồng xa người ra một chút, đừng có mở ra, cứ thế ném xuống khoang thuyền là được." "Ối, không phải rắn, mà là cá chình đá lớn quá." "Bình ca, là lão hổ man, con này lớn thật." Triệu Cần và A Hòa gần như đồng thanh nói, vừa nãy co rúm ở trên thuyền câu cá, cả hai đều không thấy rõ, hổ man và thạch man, thực ra đều là tên gọi chung, bao gồm nhiều loại cá chình biển ở trong đó. Thảo nào mà bên trong không có con cá nào khác, dù là con gì đi nữa cũng đều bị tên này ăn hết rồi. Con hổ man này toàn thân phủ đầy vằn màu vàng nâu, chỗ to nhất thì Triệu Cần thấy nó còn to hơn cả cánh tay của mình, chắc không nặng bằng con cá đỏ man hôm qua bắt được, vì con này ngắn, chắc cũng chỉ sáu bảy mươi centimet, không như con đỏ man dài hai ba mét. Nghe nói là thạch man thì Triệu Bình vẫn nhắc nhở thêm một câu, "Cứ thế đổ xuống khoang thuyền đi, con này quậy lắm, cẩn thận chút." "Đại ca, nghe nói con này ngon hơn cá chình trắng." "Thôi được rồi, hôm nay giữ lại cá đuôi trâu, còn con này thì bán lấy tiền." Triệu Cần chỉ thuận miệng nói vậy thôi, hắn còn muốn giữ tôm hùm cơ, không vội từ từ rồi đến, luôn luôn có thể nếm được vài lần. Hắn vốn dĩ đã thích ăn hải sản rồi, cả đời này nhất định sẽ được ăn no thỏa thích. Sau khi đổ con lươn vào khoang thuyền, Triệu Bình còn nhắc nhở đậy nắp khoang lại, đề phòng con này lao ra gây thương tích. Lần này thu hoạch của hơn mười cái lồng này có thể nói là trúng đậm, còn bốn cái lồng nữa, Triệu Cần lại càng thêm chờ mong, Kết quả hai cái lồng tiếp theo, thật sự khiến ba người phấn khởi, một lồng tôm hùm lên cả mẻ 6 con, một lồng 7 con. "Nghe nói tôm hùm sống bầy đàn mà nhiều thế này thì cũng hơi quá." Triệu Bình cười tít mắt nói. "Không nhiều hả, nhiều vậy đấy, còn không nhiều nữa chứ." Triệu Cần lắc đầu nói đùa một câu, nói xong thì cũng cười ha ha. Hổ man, thạch man, đều là đồ ăn này... PS: Ta cứ lo là mình viết quá khoa trương, sẽ có người nói sao ngươi không cho nhặt được Long Diên Hương để nhân vật chính một bước lên trời. Đương nhiên là được thôi, nhưng một là lo cốt truyện đi nhanh quá, sách chưa được mấy vạn chữ đã hết rồi, còn có luôn cảm giác phát triển quá nhanh sẽ rất giả tạo, cảm giác không chân thật. Nhưng hôm nay ta thấy một quyển sách, mở đầu đã có chuyện nhặt được tôm hùm khổng lồ ở bờ biển, trong vũng nước đọng dùng lưới chép mà cũng vớt lên được con cá 鮸 hơn 30 cân, ta mới thấy, mình có tầm nhìn thấp quá ha ha. Bốn chương rồi đây, mong các vị ủng hộ, Sơn Phong xin cảm tạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận