Đi Biển Bắt Hải Sản: Bắt Đầu Một Thanh Cát Xúc Nhận Thầu Toàn Bộ Bãi Cát

Chương 163: Lên núi săn bắn

Chương 163: Lên núi săn bắn Buổi trưa, sắp xếp chỗ ngồi, Triệu Cần rất muốn nói, mình cùng con nít một bàn là được nhưng con nít địa phương không lên bàn. Về phần cùng phụ nữ một bàn, tốt thôi, tay của hắn nhanh thật đúng là không nhất định nhanh hơn phụ nữ, dù sao một bàn mười người phụ nữ, tám người bên cạnh đều đứng con nít, đồ ăn vừa lên bàn toàn bộ liền gắp vào chén con nít.
Hạ phụ lôi kéo hắn, sắp xếp hắn vào một bàn toàn là mấy ông già. Lẽ ra hắn phải chủ động đứng dậy, nhận bình rượu rót cho người ta, dù sao một bàn này tuổi của hắn nhỏ nhất, nhưng hắn sợ mấy ông già này ép rượu tố cáo, thật không dứt, dứt khoát giả vờ như không biết uống rượu, không đợi đồ ăn lên đủ, hắn liền ăn no xuống bàn.
Hạ Anh Kiệt là chiến sĩ, đoán chừng tối hôm qua rượu cũng mới vừa tiêu hóa, lúc này tại một bàn khác cũng đã cùng người cạn chén. Cái làng này cũng không lớn, Hạ Anh Võ mời người cũng không nhiều, những bạn bè ở trường của hắn, trước đó lúc hắn được điều lệnh, mọi người đã ăn mừng qua rồi nên lần này cũng không mời.
Đến tầm ba giờ chiều, bữa trưa kết thúc. Buổi chiều mấy người thân thích trong nhà đánh bài, Triệu Cần liền ngủ một giấc. Chập tối, đầu bếp cùng phụ tá đều về, khách nhân cũng sớm trở về chỉ còn lại người nhà. Sau bữa ăn liền bắt đầu chia đồ ăn, đem đồ ăn thừa cho mấy nhà quen biết, trong nhà tuy có tủ lạnh, nhưng đây cũng là một phong tục.
"A Cần, đừng vội về, ở đây chơi thêm hai ngày." Làm xong việc, Hạ Anh Võ sợ Triệu Cần ngày mai sẽ phải đi, liền chủ động nói.
"Ngày mai không được phép đi, nếu thật là bận quá thì hoãn lại." Triệu Mai thì trực tiếp ra lệnh nói. Triệu Cần vốn định hoãn lại về, liền đồng ý.
...
Sáng sớm, Triệu Cần thức dậy có hơi sớm, bởi vì hôm qua cùng Hạ Anh Kiệt hẹn, sáng hôm nay cùng đi lên núi săn bắn, không nghĩ có thu hoạch gì, dù sao so với hàng hải sản, lâm sản hắn càng không rành. Nhìn bên ngoài, đêm qua thế mà có mưa mình cũng không biết, hiện tại trời không còn âm u.
Mở hệ thống liếc mắt nhìn giá trị may mắn hôm nay, phát hiện lại có 48 điểm, xem ra đại ca bọn họ hôm nay thu hoạch sẽ rất tốt. Trong lòng đang nghĩ đến, điện thoại đột nhiên vang lên là điện thoại của đại ca, sớm như vậy gọi điện thoại cho mình làm gì?
"Đại ca, hôm nay trong nhà trời mưa không? Nếu là trời mưa thì chia biển đi."
"A Cần, thuyền hỏng rồi." Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hổn hển của đại ca.
Triệu Cần "Ơ" một tiếng, cũng không quá giật mình, chỉ hỏi một câu, "Đại ca, do thiết bị không tốt hay là ta thao tác sai?"
"Hiện tại vẫn chưa rõ, máy móc rung lên, quay vài vòng thì dừng lại dao sao cũng không quay."
"Vậy hôm nay ta đi tìm thợ sửa chữa kiểm tra một chút, xem rốt cuộc là tình huống gì, đúng rồi, đem một trắng một đen hai cái hộp trong khoang thuyền chuyển đến nhà Đông ca cất vào, ta về lấy."
Thuyền hỏng, Triệu Bình cũng hết cách, biết Triệu Cần tối mai có thể về nhà, liền cúp điện thoại. Triệu Cần nhìn thời gian trên điện thoại, sáng sớm 5 giờ 20, đại ca thật đúng là chịu khó, chắc chắn đã kiểm tra hồi lâu, không xử lý được mới gọi cho hắn.
"A Cần, cậu xong chưa?" Giọng của Hạ Anh Kiệt truyền đến từ phía bên kia sân.
"Cần mang gì không?" Triệu Cần đáp một tiếng, kết quả chưa đợi Hạ Anh Kiệt trả lời, tỷ phu cũng đẩy cửa đi ra, "Ta và các cậu cùng đi."
"Tỷ phu, trong nhà còn nhiều việc phải bận đi?"
"Không có gì, chị của cậu ở nhà là được." Hạ Anh Võ nói, liền đeo một cái gùi lên lưng, trong gùi có túi da rắn mà tối qua hắn chuẩn bị sẵn cùng xẻng, dao các loại.
"Chờ chút, mang cơm theo, còn có trứng gà luộc." Hai người đang định đi, Triệu Mai lại xách một túi đồ đưa cho bọn họ. Ba người cùng nhau lên núi, Triệu Cần phát hiện, cái này so với đi biển còn mệt hơn, dù hôm nay trời âm không bị nắng, nhưng hai chân mỏi nhừ. Hơn nữa do đêm qua có mưa, khiến đường núi hôm nay càng trơn trượt khó đi.
Đi cũng gần một tiếng, cuối cùng cũng đến nơi có thể tìm thu hoạch.
"Nhị ca, ta tách ra đi, một tiếng nữa đúng chỗ này tập hợp." Hạ Anh Kiệt nói, lại nhìn Triệu Cần, "Cậu đi theo ta hay đi theo nhị ca?"
"Ta cùng tỷ phu cùng nhau đi."
Hạ Anh Kiệt gật đầu, liền rẽ sang bên phải dốc núi đi, Triệu Cần thì theo tỷ phu đi phía bên trái.
Thời điểm hái bồ công anh tốt nhất là khi hoa vừa hình thành, nhưng chưa hoàn toàn nở rộ, bởi vì nở rộ hoàn toàn, cánh hoa sẽ bay khắp nơi, dược hiệu cũng giảm xuống. Bồ công anh có thể làm thuốc ăn, mà toàn thân đều là bảo, cây, thân, lá, hoa đều có thể làm thuốc.
Cái này không cần tỷ phu nói, hắn cũng nhận ra, hơn nữa cũng không ít, có khi còn có thể gặp cả đám, hái một lần được cả cân. Dùng xẻng nhỏ xắn vào đất bùn, đào tận gốc, rung nhẹ đất là được, cũng vì đêm qua mưa, đất tơi xốp rất dễ đào.
"A Cần, mệt thì nghỉ chút, đói thì ăn trứng gà, ta cũng đừng nghĩ sẽ đào được nhiều." Hạ Anh Võ có ý là, đừng xem việc này là để kiếm tiền, chủ yếu là đến trải nghiệm cuộc sống. Triệu Cần cũng thấy đúng, đào nửa ngày cũng chỉ bán được mười mấy đồng thì hoàn toàn không cần thiết, nghĩ thông suốt rồi, hắn dứt khoát đứng lên, ôm tâm lý chơi đùa quan sát mọi thứ xung quanh.
Đi qua một con dốc, phát hiện phía dưới còn dốc hơn, hắn thử dùng cả tay chân leo xuống.
"Ngọa tào." Chân lập tức không đứng vững, bị tuột xuống từ sườn núi, may mà đoạn sườn núi chỉ dài mấy mét, phía dưới lại có nhiều lá rụng, sau khi lăn xuống, tay hắn nhanh chóng ôm lấy một cái cây.
"A Cần, cậu sao rồi?" Giọng của Hạ Anh Võ vang lên đầy lo lắng, vì cây cối lùm xùm, hắn cũng không nhìn thấy rõ.
"Không sao, không cẩn thận trượt chân một chút, tỷ phu, đừng có xuống đây, vòng đường mà đi, ở trên trơn lắm." Triệu Cần chậm rãi đứng dậy, kiểm tra mình một chút, may mà tứ chi còn cử động được, lại ấn vào xương sườn, dù hơi đau nhưng chắc không gãy, đoán chừng là lúc nãy bị cấn vào lúc lăn xuống.
Xác định không có vấn đề, hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng thầm mắng, con mẹ nó đi biển bao nhiêu lần không sao, đi có mỗi một lần lên núi lại gặp chuyện. Vô ý thức đá một cái, kết quả vừa cào trúng một chiếc lá trên đất, đột nhiên một vòng màu đỏ thu hút sự chú ý của hắn, ngồi xổm xuống hái nó lên, nhìn thì giống với cái trước kia mình ăn. Nhưng đồ chơi này không chắc ăn, nói không chừng mất mạng như chơi, trong lòng khẽ động, mở hệ thống, phát hiện điểm cống hiến tăng 180 điểm, 30 điểm là thưởng hái bồ công anh, 150 điểm chính là do cái này.
"Ha ha, ông đây vận khí không tệ, chuyến này không uổng công ngã rồi."
PS: Bốn chương dâng lên, số liệu giảm xuống vô cùng thảm hại, bi ai, mọi người nhớ ủng hộ, Sơn Phong sẽ lại cố gắng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận