Đi Biển Bắt Hải Sản: Bắt Đầu Một Thanh Cát Xúc Nhận Thầu Toàn Bộ Bãi Cát

Chương 524: Chỉnh đốn thời gian

Triệu Cần ký tên vào đơn, đối phương còn chừa cho hắn một liên để làm bằng chứng. Người của ủy ban thi đấu thông báo lại cho hắn: "Ngày mai tiến hành xếp hạng, sau đó chúng ta sẽ công bố kết quả xếp hạng, ba ngày sau có lễ trao giải, ngươi chú ý tin nhắn điện thoại." Nghe giọng nói là người của ủy ban thi đấu thành phố nên đương nhiên phải nhiệt tình hơn một chút. Năm đó Hứa Hưng có thể thông qua Triệu Kế Bắc mua chuộc nhân viên kiểm tra, nhưng bọn họ không thể mua chuộc được tất cả mọi người. "Mọi người ai về nhà thì cứ về, hôm nay trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai liên hoan ở trên trấn, thực hiện lời hứa của ta, không được thiếu một ai nhé." Làm xong hết thảy, đám người lại lần nữa lên thuyền, đưa thuyền đến bến tàu trên trấn rồi dừng lại. "A Cần, ta thấy cách hai ngày nữa đi, đợi khi ta đến chúc mừng lần thứ nhất sẽ thoải mái hơn." Lão Miêu đề nghị. "Thôi thứ nhất đã thế, bữa này là ta thua cược không giống, quyết định vậy mang chiến lợi phẩm của mình nhanh về nhà đi." Tiễn đám người xong, ba người Triệu Cần cũng lên xe xích lô trở về nhà. Trong nhà đã sớm chuẩn bị cơm tối, ba người về đến nhà tắm rửa ăn cơm xong là lăn ra ngủ, xem như lần này chỉ ra biển ba ngày, nhưng còn mệt hơn so với ra ngoài bảy tám ngày. Chín giờ rưỡi sáng, Triệu Cần mới tỉnh ngủ. Dù sao vẫn là còn trẻ, thân thể 23 tuổi hồi phục nhanh, vừa ra cửa đã đụng phải Lão La. "Chú La, đây là đi đâu vậy?" "Hôm nay gió thổi không ra biển, ta đi thu dọn chút vườn rau. Nghe nói ngươi tham gia cuộc thi trong thôn, hạng nhất không chạy đi đâu?" "Quan trọng là tham gia thôi chú, không nghĩ đến việc đoạt giải." Triệu Cần cười ha hả. "Ngươi nhất định có thể đoạt giải, chú La sống chừng này tuổi, chưa thấy ai đi biển giỏi hơn ngươi." Lão La không tiếp tục chủ đề này, ngược lại hỏi chuyện khác "A Cần, ngươi nói công trình trong thôn nhà ta còn kéo dài bao lâu?" "Chú La, chú có gì thì cứ nói thẳng đi." "Ta là nghĩ như vậy, nếu còn có thể tiếp tục một năm rưỡi thì ta sẽ mua thêm một chiếc thuyền, ngươi cũng biết, chiếc này hiện tại là hợp với chú Tư nhà ngươi." Chú Tư trong miệng Lão La, chính là em trai hắn, xếp thứ tư trong nhà. "Đây là chuyện tốt, chú định mua thuyền để chở hàng hả, chú cứ yên tâm, cho dù công trình hết hạn thì thuyền nhỏ này vẫn còn nhiều chỗ cần dùng." "Được, có câu này của ngươi thì ta yên tâm. Trưa ở nhà ăn cơm, để thím làm gà, hai nhà mình làm chén nhé?" Triệu Cần đang định từ chối, thì vợ Lão La đã nghe thấy cầm dao đi ra "A Cần, trưa ở lại ăn, con mà từ chối thì là khinh đấy." "Thím, thím nói gì vậy, vậy trưa con ở lại ăn, không cần giết gà đâu phiền phức." "Phiền phức cái gì, đời người nhiều chuyện phiền phức, mà không phải vì cái miệng thôi sao." Nói chuyện hai câu, Lão La đi thu dọn vườn rau, Triệu Cần thì hướng nhà đại ca đi đến. Rất hiếm khi thấy đại ca hôm nay lại rảnh rỗi ở nhà. Thấy hắn đến, Triệu Bình cười hề hề, "Cha đi họp ở trên trấn, nếu ở nhà thì lại phải lôi cổ ta đi lên núi rồi." "Đợi cha về con khuyên, người chứ có phải máy móc đâu mà phải nghỉ ngơi." Vừa nói xong, đã cảm thấy có cái gì đang kéo chân mình, cúi đầu xem thì ra là Miểu Miểu, cúi người bế cô nhóc lên. "Tiểu thúc, cháu muốn xem chó con." "Được rồi chờ chú chút, chú dẫn cháu đi xem." Cùng Miểu Miểu chụm đầu, dụi một hồi, làm cô bé cười ha ha. "Tẩu, trưa không cần làm cơm phần con, con vừa gặp Lão La, nhất định bắt con qua ăn." "Ta đã mua cái chân giò, hầm gần ba tiếng rồi đấy, buổi tối các con còn muốn lên trấn ăn, cũng không được...." "Không sao đâu, cho A Viễn và Miểu Miểu ăn, tẩu cũng bồi bổ, nhà ta bây giờ đâu phải không có gì ăn đâu mà phải cố để dành cho ai." Hạ Vinh nghĩ cũng đúng, một cái chân giò cũng không có gì đáng kể. Ngồi không được bao lâu, Triệu Bình đứng dậy muốn đi ra tân phòng xem sao, phòng của hắn đang xây, Triệu Cần không có việc gì ôm Miểu Miểu đi cùng. Cô nhóc mập ôm không cảm thấy, nhưng ôm lâu cánh tay cũng thấy mỏi. "Để nó xuống tự chạy một chút." Triệu Bình nói. Triệu Cần để Miểu Miểu xuống, nắm bàn tay nhỏ của cô bé, từ từ đi. Vừa hay ven đường có con vịt không biết của nhà ai nuôi, cô nhóc thấy liền giang tay ra, đuổi theo, trong miệng còn a a kêu. Ở đó đợi nửa giờ, điện thoại của Hạ Vinh gọi tới, nói Lão La đã đến nhà. Hai anh em vội vàng về nhà, về tới nhà Triệu Cần định đi theo Lão La về, kết quả Lão La lại kéo Triệu Bình, "A Hòa cũng ở đó, mau lên chút đi, sao mà chuyển xuống dưới này rồi lại không nhận chú già nữa à?" Một câu nói làm Triệu Bình không thể không đi theo. Không chỉ có gà, Lão La còn mang cả thức ăn. "Chú La, đều là người một nhà làm vậy tốn kém quá." "Có phải không có gì ăn đâu, mà nói từ khi trong làng phát triển, cái cửa hàng đồ ăn của Lão Trương dính lây lớn, nghe nói một ngày làm ba nồi đồ ăn không đủ bán." Mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, nói chuyện về sự thay đổi của làng gần đây. Uống rượu cũng khá tùy tiện, Triệu Cần không quen giữa trưa uống rượu, Triệu Bình và A Hòa thì đang cố hết sức để uống, dù sao tối còn một trận chiến nữa. "A Cần, thuyền thứ hai của cháu khi nào về?" Vợ Lão La cũng tới bàn, rót rượu mời mọi người một ly, khiến mọi người lại một phen khách sáo. "Chắc còn ba tháng nữa chú ạ, thím, có phải anh Tư nhà con muốn về rồi không?" Lão La có hai trai hai gái, hai con gái đều đã lấy chồng, hai đứa con trai thì đi làm ở chỗ khác, đều có vẻ lớn hơn Triệu Cần, nhưng đều chưa kết hôn. "Haiz, cũng nên về lấy vợ rồi." Lão La thở dài. Ngược lại vợ hắn liền hỏi Triệu Cần "A Tư và A Hữu đều không có bản lĩnh gì, nhưng được cái an phận, nếu như con còn thiếu người lái thuyền, có thể cho chúng nó một cơ hội được không?" "Được chứ thím, đều là từ nhỏ chơi cùng nhau mà, có điều đi thuyền vất vả, không thể không răn dạy, đến lúc đó trên thuyền chú La lại nhấc con lên để trách, con lại đau đầu." Vợ Lão La thấy hắn đồng ý ngay, lúc này mừng rỡ, "Không nghe lời thì cứ mắng, mắng không được thì đánh, cứ yên tâm, đánh xong về đây ta sẽ bảo ba nó đánh chúng nó." Triệu Cần sở dĩ đồng ý, một là hắn đang thiếu người, La Trọng Tư và La Trọng Hữu hai anh em tuy là đến tuổi trưởng thành đi làm ăn xa, nhưng đối với thuyền với biển đều không xa lạ; hai là từ nhỏ đã quen nhau, ấn tượng hai người cũng khá nghĩa khí, nếu như có lý do thứ ba thì hoàn toàn là vì nể mặt Lão La. Hai ông bà hiển nhiên đã sớm bàn bạc xong, từ nhà gái đến nói, cho dù Triệu Cần không đồng ý, Lão La cũng có thể nói đùa cho qua, như vậy sẽ không mất lòng đôi bên. "Vậy để hai ngày nữa ta cho chúng nó về?" Lão La xác nhận. "Chú La, thế này đi, chú cho bọn chúng về sớm đi, trước mắt cứ theo chú và chú Tư làm quen, trong khoảng thời gian này con sẽ phát tiền lương cơ bản cho hai người, chờ làm quen được hai tháng rồi thì hãy đến thuyền của con thực tập." "Nghe con nói lương này nọ, giúp nhà mình làm mà còn cần con trả lương." Một bữa cơm xem như chủ và khách đều vui vẻ, Triệu Cần tìm được hai người lái thuyền đáng tin, Lão La và vợ ông cũng cảm thấy tìm được con đường tốt cho hai con trai. Tuy nói người đi thuyền với Triệu Cần kiếm được bao nhiêu họ không rõ, nhưng trong làng đang truyền tai nhau, nhà họ Hạ và nhà họ Trần ở dưới thôn, đi biển có ba bốn lần mà bây giờ đã có tiền mua đất xây nhà mới. Mà bây giờ Triệu Cần lại là người có chỗ dựa vững chắc nhất gần đây, không nắm lấy thì quá là thiệt thòi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận