Đi Biển Bắt Hải Sản: Bắt Đầu Một Thanh Cát Xúc Nhận Thầu Toàn Bộ Bãi Cát

Chương 458: Các loại quan hệ

Chương 458: Các loại quan hệ
Triệu Cần từ trong túi lấy ra một đồng tiền vàng, đặt lên bàn.
"Lấy ở đâu ra?" Trần Tuyết cũng là lần đầu tiên thấy, liền tò mò hỏi.
Triệu Cần lại móc ra một đồng đưa cho nàng, khẽ lắc đầu, Lão Trần ở bên cạnh, hắn khó mà nói quá rõ ràng.
Trần Lão đeo kính mắt lên nhìn một chút, khẽ gật đầu, "Là đồ thật, chất liệu và công nghệ đều đúng."
"Trần Lão, đây là của nước nào?"
"Nước Pháp, ngươi chờ một chút." Trần Lão đứng dậy, liền ở trên giá sách bên cạnh lục lọi, lát sau lấy ra một quyển sách, xem qua một lúc rồi chỉ vào một hình vẽ bên trong, "Xem này."
Triệu Cần so sánh liếc mắt nhìn, ngạc nhiên nói: "Giống nhau y đúc!"
"Có chút khác nhau, đó chính là cái ngươi đang cầm trên tay có kích thước lớn hơn, còn cái trong sách kích thước hơi nhỏ."
"Phỏng chế?"
Trần Lão lắc đầu, cười nói: "Ngươi phải tổng hợp mọi thứ để xem xét, tiền vàng của Pháp sao lại ở vùng biển gần ta được?"
Không đợi Triệu Cần hỏi lại, ông lại giải thích, "Ngươi nhìn này, ngày đúc trên đó là năm 1863, lúc đó nước Pháp chiếm Việt Nam. Nếu như ta đoán không sai, đây là tiền Pháp đúc ở Việt Nam trong quá trình vận chuyển bị tàu va đá ngầm mà chìm."
Triệu Cần luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nghĩ nghĩ liền nhận ra vấn đề nằm ở đâu: "Trần Lão, từ Việt Nam về Pháp không phải chạy hướng tây sao? Hướng đông không phải càng xa sao?"
Trần Lão lắc đầu, "Lúc đó quốc lực Pháp mạnh, đi đánh nhau tứ phía, Đông Á cũng bị ảnh hưởng. Đoán chừng cũng có thể là từ Việt Nam vận chuyển hướng đông để chi cho quân phí ở mặt trận phía đông."
Nói xong, ông lại cầm một chiếc cân điện tử nhỏ lên, cân thử trọng lượng, mỗi đồng nặng khoảng 35 gram.
"Vậy bây giờ cái này thị trường có công nhận không?"
"Thị trường quốc tế chắc là có người sẽ cất giữ loại này, trong nước thì ít quá. Nếu ngươi định bán ra thì ta có thể giúp ngươi hỏi thăm thử."
Triệu Cần gật đầu, "Vậy làm phiền Trần Lão."
Trần Lão khoát tay, cầm một đồng lên nhìn kỹ, một lát sau hạ giọng nói: "Nếu nhiều quá thì nên tan ra, một số ít lưu thông thì được. Một là trong thời gian ngắn ra không hết, hai là sẽ khiến người khác chú ý. Đây là vàng thật, cho dù ngươi muốn mang ra nước ngoài bán cũng không dễ trừ khi ngươi có đường dây "con chuột nước" (buôn lậu)."
Cái gọi là "con chuột nước" chính là buôn lậu.
Triệu Cần lắc đầu, "Ta sẽ không liên hệ với đám người đó đâu, nghe theo ý ngài."
Nói xong, hắn liền định đứng dậy, Trần Lão cầm đồng tiền vàng trên tay đưa cho hắn, hắn cười không nhận, "Một đồng không đáng bao nhiêu, ngài giữ lại chơi đi."
Trần Lão cười cười, cũng không từ chối.
Triệu Cần thở dài, nghĩ đi nghĩ lại có nên đi tìm kho báu không đây, nếu thật sự tìm được một đống thì đúng là củ khoai lang bỏng tay. Còn nói quyên góp à, hắn không có tầm nhìn lớn vậy.
Rời khỏi chợ đồ cổ, Triệu Cần lấy điện thoại ra, có hai tin nhắn chưa đọc.
Một là Trần Đông gửi vị trí nhà khách, còn nói A Hòa cũng đến và đang ở nhà khách, hai là Diệp Tổng gửi địa chỉ tiệm cơm.
Hai người đi thẳng tới nhà khách, Trần Đông và A Hòa đang ở đại sảnh nói chuyện phiếm.
"Ba phòng, một người một phòng." Trần Đông lấy thẻ phòng ra phân phát, hiện tại nhà khách yêu cầu chứng thực tên thật vẫn chưa quá khắt khe, Trần Đông một mình dùng chứng minh thư của mình là được.
"Đông ca, mở hai phòng là được."
"Ngươi nghĩ sao?"
"Ý ta là, ta và ngươi ở một phòng là được." Triệu Cần vội vàng giải thích.
Mặt Trần Đông thoáng giật mình, vội vàng khoát tay, "Ta không thích ở chung phòng với người khác, với lại cũng có tiết kiệm được bao nhiêu đâu."
Triệu Cần trong lòng thầm hừ, ngươi lão tiểu tử buổi tối khẳng định có tình huống, bất quá Trần Tuyết ở bên cạnh, hắn cũng không tiện vạch trần.
Từ tay A Hòa nhận lấy tôm cá, chia làm hai phần, đem một phần thiếu cho Trần Đông, "Đông ca, ngươi đi tiệm cơm trước đi, mang cái này tới để tiệm cơm sớm làm. Ta đi đưa chút quà, chắc là rất nhanh sẽ quay lại thôi."
Lại nhìn Trần Tuyết nói: "Ngươi muốn đi cùng ta không?"
Trần Tuyết lắc đầu cười nói: "Các ngươi đi đi, ta ở ngay nhà khách không ra ngoài."
Triệu Cần không dài dòng nữa, để A Hòa lái xe chở mình, đến văn phòng thị ủy, cứ thế đường hoàng mang theo hai ba chục cân tôm cá lên lầu, trước khi đến hắn đã gọi điện cho thư ký từng gặp mặt trước đó.
Nghe nói là hắn, đối phương có lẽ tưởng rằng là chuyện phát triển thôn nên để hắn trực tiếp đến văn phòng.
Vào văn phòng, hắn cười hiền lành, đang định mở miệng thì đối phương đã nói trước: "Mấy thứ đó chút nữa thì mang đi, biết ngươi là người tốt bụng thôi, đừng có làm sai."
"Ngài bảo tôi mang thì tôi chắc chắn mang, nhưng mục đích tôi đến hôm nay chính là cái này. Hôm trước bắt được một con cá chẽm vàng, hôm nay tôi đến là để chia cho vài người bạn tốt. Thân phận của ngài thì tôi không dám leo cao, nhưng dù sao cũng coi như quen biết."
Đối phương ngẩn người, lập tức lắc đầu, "Vậy thì ta không thể nhận, thật không có chuyện gì khác? Ngồi trước uống trà đi?"
"Ngài đừng khách khí, nếu nói chuyện thì thật sự là có một việc nhỏ."
Nghe hắn nói kiểu này, đối phương lộ ra vẻ "ta đã biết mà", ra hiệu bảo hắn nói tiếp.
"Tôi định mở một cái tiệm cơm ở trong thành phố, diện tích tầm bốn năm nghìn mét vuông, dùng cũng khá nhiều người, đãi ngộ chắc chắn sẽ không thấp hơn đồng nghiệp. Nên muốn hỏi xem ở chỗ ngài có chút người ở nhà khó khăn không chúng tôi có thể bao ăn ở. Với lại, tôi cũng không có kinh nghiệm ở lĩnh vực này, nếu ngài có quen nhân viên quản lý thì giới thiệu cho tôi một hai người, cổ phần hay chia hoa hồng gì cũng được. Tôi cũng biết ngài quý nhân bận trăm công nghìn việc, mấy chuyện nhỏ nhặt này tôi thật ngại mở lời, cái này thực tế thì cũng hết cách."
Vừa nói hết, không đợi đối phương có ý kiến, Triệu Cần đã đứng dậy nói thêm: "Ngài cứ bận việc đi, tôi đi trước."
Đối phương sững sờ, lập tức nhắc nhở: "Đồ vật mang theo."
"Nặng quá tôi không mang, ngài xem nếu nhà ăn ở đâu thì tôi trực tiếp xách qua đó luôn."
Đối phương đột nhiên cười lắc đầu, "Được thôi, ngươi đi nhanh đi, ta cho người đưa đến nhà hàng cho."
Triệu Cần sau khi đi ra ngoài thở phào nhẹ nhõm, hết cách, vẫn là không quen đối phương, không hiểu rõ tính cách đối phương nên lần này tới trong lòng có chút lo. Nhưng không thể không đi a, quan hệ của Trần Đông cũng không tới mức độ này, hơn nữa người cấp thấp lại càng kén ăn, đến lúc đó thật "công phu sư tử ngoạm" thì mình sẽ khó làm, mà trực tiếp đến đây thì lo lắng ở mặt này sẽ giảm đi rất nhiều.
Ví dụ đơn giản, ban đêm hắn chuẩn bị mười vạn tệ đặt cọc cho xưởng dệt đó, nhưng hắn sẽ không cầm mười vạn cho Trương bí thư, mà chỉ là mang chút tôm cá mình đánh bắt được.
Ra khỏi đại viện liền lên xe A Hòa, "A Hòa, đưa tôi đến tiệm cơm rồi cậu về đi, hôm nay có nhiều người, không thích hợp nên tôi không mời cậu vào."
"Ca, tôi hiểu, hay là tôi ở ngoài chờ, các anh ăn xong tôi đưa anh về nhà khách?"
"Không cần phiền phức vậy, à đúng rồi, chuyện mua nhà có gì cứ hỏi Đông ca, hắn làm bất động sản nên hiểu rõ về quy hoạch thành phố."
Đến tiệm cơm, Diệp Tổng đã đến và đang uống trà nói chuyện với Trần Đông.
"Diệp Tổng, việc này làm phiền anh rồi." Triệu Cần vào cửa lên tiếng tạ.
"A Cần, cậu nói thế khách khí quá, đúng rồi, lần trước cậu tặng cá chẽm vàng vị ngon thật, tôi định rủ Lão Lưu bọn họ cùng nhau nếm thử, ai ngờ nói cậu đã đưa hết rồi."
Triệu Cần đứng dậy nói với phục vụ bên ngoài: "Không có thông báo của tôi thì đừng phục vụ vội, mọi người không cần vào đây." Sau đó quay về chỗ ngồi, nhận bao của Trần Đông, từ bên trong lấy ra tiền đặt trước mặt Diệp Tổng: "Diệp Tổng, bên này tôi không quen, mạo muội đưa thì chắc chắn không nhận, cái này cũng đành phải làm phiền anh."
"A Cần, không cần phiền phức vậy đâu, chuyện này tôi giúp cậu giải quyết được." Lão Diệp thấy tiền cũng không bất ngờ, đều là người trên thương trường nên cũng phải cầu cạnh người khác thôi, rất bình thường.
"Diệp Tổng, anh cũng không phải mới quen biết tôi ngày đầu, cái này thì tôi không thể từ chối."
Bạn cần đăng nhập để bình luận