Đi Biển Bắt Hải Sản: Bắt Đầu Một Thanh Cát Xúc Nhận Thầu Toàn Bộ Bãi Cát

Chương 587: Đại bộ đội chống đỡ kinh

Chương 587: Đoàn người lớn đổ bộ kinh thành Chuyến này đi cũng không ít người, Trụ Tử là vợ chồng hai người, thêm đứa con còn quá nhỏ không thể mang theo cùng đi, nhà A Sách thì bốn người, bố mẹ và em gái, nhà A Hòa, bà nội cùng Bình Bình và mẹ nàng, cũng là bốn người, nhà A Thần hai người, A Kiệt hai người, nhà Lão Miêu năm người, lại thêm hai anh em A Tư và A Hữu, hai người thấy mình nhập đoàn trễ nên không tiện mang theo ai khác. Còn nhà Triệu Cần thì xem như cả nhà xuất quân, cộng thêm vợ Trần Đông và A Tuyết, tổng cộng tám người. Tính ra một nhóm 29 người, xem như một đoàn lớn.
"Lão Hình, ta đã nói với lão Chu hai ngươi đổi ca, ban ngày thì không sao, chủ yếu là ban đêm sẽ vất vả hơn một chút." Triệu Cần gọi Lão Hình từ trên núi xuống, sắp xếp trông coi nhà cửa. Nhà đại ca thì không lo, Hạ Vinh để bố mình đến trông mấy ngày, nhà A Hòa cũng tìm Lão Lâm đến coi, chỉ có mỗi lão trạch bên mình là không có ai, trong tủ đồ giá trị cũng không ít, lỡ có người nhòm ngó thì sao. Lại thêm mấy con chó nữa, cũng cần có người lo ăn uống.
"Yên tâm đi A Cần, nhà ngươi có năm con chó đó, với lại thời tiết này cũng không lạnh, ta kê cái giường tre ngủ ở cổng là được." Triệu Cần tuyệt đối tin tưởng Lão Hình. Dặn dò thêm vài câu, bốn chiếc xe mới xuất phát về hướng trấn trên.
Người quá đông, nếu lái xe đi tỉnh thì phải dùng sáu chiếc, tuy trong nhà cũng có xe, nhưng thế này phiền phức quá. Dứt khoát thuê một chiếc xe buýt cỡ trung, vừa đỡ tốn kém lại tiện lợi. Mọi người lần lượt lên xe, Trần Tuyết ngồi cạnh Triệu Cần, đưa cho hắn một cái túi thơm.
"Cái gì vậy?"
"Bên trong là mẹ ta xin bùa bình an, ngươi giữ bên mình."
Triệu Cần gật đầu, nhét túi thơm vào túi quần.
Mới đầu còn không cảm thấy gì, chuyện xảy ra sau đó mới khiến Triệu Cần hối hận không kịp, hối hận vì không thuê một trợ lý hoặc người hướng dẫn du lịch gì đó. Bởi vì chỉ có hắn và Trần Tuyết đã đi máy bay, không đúng, vợ Trần Đông cũng đi rồi, nhưng nàng cũng chẳng biết gì về sân bay, mấy lần đi đều đi cùng Trần Tuyết. Cho nên, từ khi vào sân bay, không ngừng nghe có người gọi A Cần, lúc thì là vấn đề kiểm an, khi lại là Lý Siêu phải lôi đi. Nói tóm lại, vào sân bay được nửa tiếng, hắn loay hoay như một cái chong chóng.
Khó khăn lắm mới xong xuôi, lại đến chuyện khát nước, đi vệ sinh. Trong sân bay thì lạnh ngắt vì máy lạnh, vậy mà hắn loay hoay ướt đẫm mồ hôi.
"Ca, chỗ này có hút thuốc được không?" Vừa ngồi xuống uống nước, A Hòa đã tới hỏi.
"Nhịn đi."
"Vâng."
Nghỉ một chút, hắn vẫn là đứng lên gọi mấy người muốn hút thuốc cùng đi, sân bay tỉnh giờ có phòng hút thuốc riêng, đưa mọi người qua hút cho thỏa, sau đó lại trở về ghế ngồi đợi.
"A Cần, máy bay bay mất mấy tiếng? Thấy cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, không thì mua chút gì ăn mang lên, người lớn thì không sao, con nít mà đói thì quấy."
"A Cần, mua mấy chai nước đi, trên máy bay nước chắc bán đắt lắm." Không phải bọn họ quê mùa, trước kia Triệu Cần lần đầu đi máy bay cũng lo cái này cái kia, nên hắn vẫn kiên nhẫn giải thích cho mọi người, trên máy bay có bữa ăn nhẹ, nước uống miễn phí.
"Chậc chậc, vậy so với đi tàu hỏa vẫn tốt hơn nhiều." Triệu An Quốc cảm thán một câu.
"Tiền vé đó đều cộng vào hết rồi, vé tàu có hơn 300 tệ, máy bay đến hơn 1000, coi như người ta quản cho ngươi bốn món nóng bốn món lạnh, người ta vẫn lời chán." Nghe câu này Triệu Cần chỉ muốn cười phá lên, lão tử A Sách cũng đúng là một người thú vị.
Thực tế máy bay rất ồn, tiếng động cơ rất lớn, mà còn có không ít người bị ù tai, Triệu An Quốc ngồi phía sau liền hỏi hắn vấn đề này.
"Không sao bố, bịt mũi hít mạnh là hết."
Ngay lúc máy bay cất cánh, rõ ràng cảm giác được mọi người hồi hộp, nhưng khi máy bay bay ổn định thì ai nấy cũng dần dần bình tĩnh.
Sau hai tiếng rưỡi bay, máy bay hạ cánh xuống sân bay kinh thành.
Đợi đến khi máy bay dừng hẳn, Triệu An Quốc đi đầu nói: "Ta thấy lần sau vẫn nên đi tàu hỏa, như vậy người còn dễ chịu hơn." Lập tức nhận được sự đồng tình của vài người, bao gồm cả bà nội, vẫn là đi trên mặt đất yên tâm hơn.
Ra khỏi trạm, nhận hành lý ký gửi, Triệu Cần đi trước, Lão Miêu và Trụ Tử đi sau cùng, bảo đảm không có ai bị rớt lại, lúc này mới đi ra sân bay.
Dư Phạt Kha nhìn thấy cả đám người ồn ào thì bật cười, vội vàng tiến lên đón, nói với Triệu An Quốc: "Chú ơi, chào mừng chú đến kinh thành."
"A Kha, sao còn phiền cháu đến đón thế, cháu bận thế mà."
"Cháu đến đón không phải là việc nên làm sao, để cháu đưa mọi người về khách sạn nghỉ ngơi đã, tối nay ngay tại khách sạn đón tiếp mọi người, sáng sớm mai sẽ dẫn mọi người đi chơi."
Phương tiện đi vẫn là xe buýt cỡ trung, Triệu Cần định lên xe, kết quả bị Dư Phạt Kha giữ lại. "Có chuyện muốn nói với cậu, cậu đi xe của tớ."
Triệu Cần liếc nhìn Trần Tuyết, đối phương cười nói: "Không sao đâu, có tôi ở đây, cậu cứ nói chuyện với A Kha đi."
Lên xe xong, hắn mới hỏi: "Có chuyện gì?"
"Tối mai cậu đến nhà tớ ăn cơm nhé, bố tớ nhắc tới cậu suốt đấy."
"Đến chỗ cậu, tự nhiên phải nghe cậu sắp xếp thôi."
"Đúng rồi, ngày mai tớ ở với mọi người cả ngày, ngày kia tớ phải đi họp, không có thời gian với mọi người nữa."
"Thuê xe là được, kinh thành tớ cũng không lạ gì." Dù sao trước kia hắn cũng đến không ít lần, mà thân thể này cũng đã từng học nửa năm ở kinh thành, các địa điểm nên đi đều đi cả rồi.
"Không thì để ngày kia tớ sắp xếp người đưa các chú đi chơi, cậu đi họp với tớ?"
"Họp thì tớ đi làm gì?"
"Là một diễn đàn về internet và công nghệ cao, tớ cũng thấy phiền nhưng đám người này lại có những ý tưởng rất mới, không ít người có tầm nhìn xa trông rộng đấy. Nghe lời một bên thì tối, nghe cả hai bên thì sáng, coi như mình đến nghe bọn họ chém gió vậy."
Triệu Cần không do dự nhiều đã đồng ý, làm người hai đời, hắn cũng chưa từng tham gia hội nghị cao cấp thế này bao giờ, trước kia mình chỉ tham gia buổi tiệc cuối năm do công ty bạn làm, nghe hắn vẽ bánh cho nhân viên, nói thật thì bánh vẽ thế nào dù sao người ngoài nghe cũng thấy là giả.
"Còn chuyện này, cuối tháng bảy cậu đi Mỹ với tớ nhé."
"Tháng tám thuyền mới của tớ hạ thủy, đến lúc đó cũng là mùa biển, tớ thực sự không có thời gian." Triệu Cần lần này từ chối rất thẳng thắn, mình chỉ là một ngư dân, tạm thời không cần đi tranh giành thị trường Mỹ. Huống hồ cho dù muốn, thuyền mình cũng không chạy tới đó được.
"Thật không đi?"
Triệu Cần kiên quyết lắc đầu.
"Ôi, A Cần à, cậu biết chuyện thị trường chứng khoán lần trước nguy hiểm cỡ nào không? Cậu thì cứ ung dung chạy đến Xuyên tỉnh du lịch, chuyện gì cũng mặc kệ. Tớ thì ngày nào cũng ăn không ngon ngủ không yên, sợ sơ sảy một chút lại làm mất bốn chục triệu của cậu, bạn tớ đối với cậu thế đấy..."
"Được rồi, đi mấy ngày?"
"Ngắn thì một tuần, dài thì nửa tháng."
Triệu Cần miễn cưỡng đáp ứng, hết cách rồi, thằng cha Dư Phạt Kha này lại giở trò dùng ân tình bắt cóc người khác. Hắn cũng định chờ mình về nhà rồi kiếm cớ thoái thác, dù gì mình ở quê, cách kinh thành gần hai nghìn cây số, cho dù có đổi ý thì A Kha cũng có làm gì được hắn.
Xe về đến khách sạn, Dư Phạt Kha đã bao nguyên một tầng. "Năm phòng lớn, 19 phòng tiêu chuẩn, đủ mọi người dùng, còn chi phí thì để khi nào tớ tính với cậu."
"Được, rất đa tạ cậu. Đúng rồi, Đại Ngọc khi nào đến?"
"Chắc còn phải hai ba ngày nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận