Đi Biển Bắt Hải Sản: Bắt Đầu Một Thanh Cát Xúc Nhận Thầu Toàn Bộ Bãi Cát

Chương 1263 nhà có một già

Chương 1263: Nhà có người già
Vết thương Phùng Hoài Quân phải chịu đều là vết thương ngoài da, đến bệnh viện băng bó xong là xuất viện được.
Triệu Cần đến nhà cậu đã là khoảng mười một giờ tối, Phùng Hưng Hoa vẫn luôn đứng chờ ở chỗ giao lộ trước cửa.
Thấy Triệu Cần xuống xe, hắn vừa giúp đỡ nhận túi hành lý trong tay cậu ấy, vừa nói: “Cha ta nói, đêm qua ông ấy từ bên ngoài trở về, hình như cũng gặp phải người theo dõi, vừa đúng lúc gặp phải chú Năm mổ heo, đám người kia mới bỏ đi.” “Ừm, ta biết rồi, ngươi giúp sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho sư huynh và bạn bè của ta trước đã, có gì ăn không?” “Biết ngươi sẽ đến, chị dâu ngươi đã làm sẵn từ sớm, nhưng không biết ngươi đến đông như vậy, cơm không đủ thì chỉ có thể ăn mì thôi.” “Ăn tạm lót dạ là được rồi.” Triệu Cần đi vào nhà trước, đi thẳng đến phòng của cậu hai.
Nghe tin Triệu Cần tối nay sẽ đến, Phùng Hoài Quân cũng đợi suốt, vừa mới nghe thấy động tĩnh bên ngoài, biết là hắn tới, nên giờ thấy người cũng không kinh ngạc.
Cười khổ nói: “Còn phải làm phiền ngươi chạy tới giữa đêm hôm thế này.” “Cậu hai, người một nhà cả, đừng khách sáo, người cậu vẫn ổn chứ?” “Bọn chúng ra tay còn biết chừng mực, chắc cũng không muốn đánh ta thành tàn phế. Vết thương trên đầu là lúc ngã sấp xuống vừa đúng đập vào cục đá, trên đùi bị đập một côn cũng không sao, dưỡng hai ngày là khỏe thôi.” Lúc này, mợ hai bưng chén trà đi tới, Triệu Cần vội vàng đứng dậy nhận lấy.
Phùng Hoài Quân phất tay với nàng: “Bà ra ngoài trước đi, ta với A Cần nói chuyện một lát.” Đợi người kia đi ra ngoài, Phùng Hoài Quân ra hiệu cho hắn đóng cửa lại, lúc này mới hạ thấp giọng nói: “Bọn chúng đánh xong ta liền nói, bảo ta phải bán Trà Sơn đi, còn nói nếu còn tơ tưởng đến Trà Sơn, thì bọn chúng sẽ còn đánh nữa.” “Trà Sơn của chúng ta bị phá hoại ra sao rồi?” “Bị chặt khoảng trên dưới một trăm gốc cây trà.” Nói đến đây, mặt Phùng Hoài Quân đầy vẻ đau lòng: “Lũ người này thật đáng chết, ta và bác cả của ngươi đều tốn giá cao mới mua được, mảnh núi đó toàn là cây trà ngon từ bốn đến sáu năm tuổi, đúng vào thời điểm cho năng suất cao nhất. Một gốc cây một năm ít nhất cũng hái được hơn hai cân trà.” “Cậu hai, cây trà mất đi ta có thể trồng lại, đánh cậu là mấy người, có thấy rõ mặt mũi không?” Phùng Hoài Quân lắc đầu: “Bốn đứa, đều là thanh niên. Buổi chiều ta vừa đến Trà Sơn, bọn chúng hình như đã đợi sẵn ở đó rồi. Ta có ấn tượng với hai người, nhưng đều là mặt lạ, có điều nghe giọng nói thì chắc chắn là người địa phương.” Đang nói chuyện thì cậu cả Phùng Hoài Viễn cũng tới, sau khi chào hỏi, ông nói với Triệu Cần: “A Cần, vụ này thật sự là không có chút manh mối nào, tối qua ta cũng cảm giác có người theo dõi, không ngờ bọn chúng không động đến ta, lại đánh cậu hai của ngươi.” Phùng Hưng Hoa gõ cửa đi vào: “Để A Cần ăn chút gì trước đã.” “Đúng đúng, ăn lót dạ trước đã rồi nghỉ ngơi, có việc gì mai hãy nói.” Phùng Hoài Viễn nói rồi cũng đứng lên.
Triệu Cần bưng bát cơm, ăn mà có chút không yên lòng. Đại Cẩu tiến lại gần: “Triệu Tổng, có manh mối gì không?” “Cậu ta nói chắc chắn là người địa phương, bốn tên thanh niên.” Đại Cẩu đặt đũa xuống bàn, đưa tay phải vỗ lên ngực: “Triệu Tổng, việc này giao cho ta, đảm bảo năm ngày... không, trong vòng ba ngày, có thể bắt được người về.” Triệu Cần nhìn hắn cười nói: “Nơi này cũng không phải địa bàn của ta trên trấn.” “Chỗ nào cũng vậy thôi, bọn này thích tụ tập ở đâu ta rõ lắm, hỏi thăm một chút là biết ngay.” Cái gọi là hỏi thăm này, không chỉ đơn giản là hỏi han thông thường.
Lúc này Phùng Hưng Hoa cũng ghé lại gần: “Từ bệnh viện về là ta báo cảnh sát rồi, người trong đồn có hỏi tình hình, nhưng nghe nói người bị thương không nặng, chắc họ cũng không coi trọng lắm đâu.” “Cũng đừng vội quá, sáng mai hãy nói.” Có chín người đến, nhà cậu hai chắc chắn không đủ chỗ ở, nên phải tách ra ở hai bên nhà. Triệu Cần vẫn ở căn phòng lần trước hắn và A Tuyết đã ở.
Nằm trên giường, hắn căn bản không tài nào ngủ được.
Hắn có rất nhiều điều nghĩ mãi không thông: một là, rốt cuộc đối phương nhắm vào mình, hay chỉ nhằm vào Trà Sơn? Mà nếu nhằm vào Trà Sơn thì lại là vì lý do gì?
Xem xét từ phản hồi của cậu hai vào năm ngoái, thì chính quyền trên trấn rõ ràng rất chào đón mình.
Nếu như thế lực của đối phương đủ lớn, vậy thì nên hiểu rõ thái độ của chính quyền, lúc này lại nhắm vào mình thì đúng là không khôn ngoan.
Lẽ nào thật sự chỉ là cách làm của đám lưu manh vặt?
Nhưng động cơ của bọn chúng là gì?
Cứ suy nghĩ mãi đến hơn ba giờ sáng, vẫn không có chút manh mối nào, hắn mới tạm thời gác lại mọi chuyện để chợp mắt một lát.
Sáng sớm, hắn lấy túi của mình ra, chuẩn bị một cái hồng bao lớn. Vẫn đang trong tháng Giêng, nên dù đã đến đây vì chuyện gì, cũng phải đến thăm ông ngoại trước đã.
Trên đường đi đến nhà cậu cả, Phùng Hưng Hoa còn nhắc nhở một câu: “Ông ngoại không biết chuyện cha ta bị đánh đâu, ngươi cũng đừng lỡ lời đấy.” “Nghe bác cả của ngươi nói, ngươi đến giữa đêm, có chuyện gì mà vội vàng thế?” Lão nhân gia quả đúng là có hơi lẫn rồi, làm gì có ai thăm người thân giữa đêm bao giờ?
“Ông ngoại, con mới từ nơi khác vội về, vừa hay ở gần đây nên con ghé qua đây luôn, chứ không phải từ nhà đến, vì vậy đồ chúc Tết cho ông con cũng chưa chuẩn bị kịp ạ.” Nói rồi cậu lấy hồng bao ra, đặt lên chiếc bàn nhỏ trước mặt ông: “Không phải cháu ngoại lười biếng đâu, ông đừng giận nhé.” Ông lão thấy hồng bao, mắt trợn trừng, lại mắng một câu tiếng địa phương: “Lần trước cho nhiều thế rồi còn cho, ta có tiêu gì đâu, toàn làm lợi cho hai thằng cậu của ngươi thôi. Cất đi.” Triệu Cần cười hề hề: “Ông sống lâu trăm tuổi, cứ từ từ mà tiêu. Hôm nào có thời gian, để cháu trai của ông dẫn ông vào thành phố, thấy cái gì tốt thì mua cái đó.” Ông lão nhếch mép cười: “Ta thấy cái tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố kia cũng được đấy, ta mua luôn nhé?” “Mua chứ! Không đủ tiền chẳng phải còn có con đây sao.” Ông lão đưa tay xoa đầu hắn một cái, không biết là nghĩ đến điều gì, lại thở dài một tiếng thật dài.
“Mấy hôm trước cha ngươi có đến, nó thay đổi nhiều thật. Nó nói đã tái hôn rồi, ta cũng không giận, dù sao tuổi cũng chưa lớn lắm, cứ độc thân mãi cũng không phải là chuyện hay. Nó còn nói trong thôn đang làm du lịch gì đó, mỗi ngày đều náo nhiệt lắm, muốn đón ta về ở chơi mấy ngày.” Nói đến đây, ông lão chỉ tay vào cái giường trong buồng: “Ngủ quen giường này rồi, rời nó là ngủ không yên.” Người già khó tránh khỏi việc lẩm bẩm một mình, lại hay đem những chuyện đã nói trước đó ra nói đi nói lại hết lần này đến lần khác. Triệu Cần vẫn cứ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại phụ họa vài câu.
Cứ như vậy trò chuyện cả tiếng đồng hồ, Phùng Hoài Viễn đã ngó đầu vào bốn năm lần. Ông lão lúc này mới cười chỉ ra ngoài: “Cậu cả của ngươi bảo ngươi đi ăn sáng kìa, mau đi đi, ăn nhiều vào một chút, sao mà vẫn gầy thế này. Ngươi nhìn anh họ ngươi xem, trông còn khỏe mạnh hơn ngươi đấy.” “Ông ngoại, con thế này gọi là thịt chắc giấu xương.” “Được được được, đi đi.” Đợi Triệu Cần đi rồi, ông lão lúc này mới cầm hồng bao lên, không cần đếm cũng biết bên trong là hai cọc tiền dày: “Thằng bé này hào phóng quá, tiền đâu thể tiêu như thế được.” Lẩm bẩm một câu, vừa đúng lúc Phùng Hoài Viễn gọi ông ăn cơm.
“Ta không ra nhà trước ăn đâu, mang vào cho ta một ít.” Ông lão nói, rồi đưa hồng bao cho con trai cả: “Con không phải đang giúp A Cần mua cây trà sao, cái này cầm lấy đi, giúp nó mua thêm mấy gốc nữa.” “Cha, cha đừng bận tâm chuyện này, A Cần cho cha thì cha cứ nhận lấy, nó không thiếu chút tiền ấy đâu.” Ông lão đưa tay chỉ vào con trai cả: “Đúng vậy a, ta cầm, cuối cùng chẳng phải cũng vào túi bọn bây các ngươi sao? Ta thấy các ngươi chính là thấy A Cần dễ nói chuyện, nên muốn chiếm lợi không biết đủ.” Phùng Hoài Viễn hiểu rõ tính tình cha mình, cũng không phản bác: “Đúng đúng đúng, chúng con chính là muốn chiếm lợi đấy. Cha không muốn cho chúng con chiếm thì cứ tha hồ mà tiêu đi, tiêu không hết thì đến lúc đó đốt hết ở mộ phần của cha, cha mang xuống dưới đó mà tiêu. Chúng con đều là cha nhặt về nuôi, chỉ có cháu ngoại của cha mới là ruột thịt thôi.” Ông lão giơ tay liền đánh, Phùng Hoài Viễn cũng không tránh, chịu hai phát, ông lão lúc này mới hầm hừ cầm hồng bao vào phòng.
Phùng Hoài Viễn ra nhà trước, chỉ chốc lát sau lại bưng một bát mì vào cho ông lão.
“Dưa muối đâu, sao có từng này thôi?” Người già vị giác bị thoái hóa, ăn gì cũng ngày càng mặn miệng, mà ông lão lại rất thích ăn dưa muối chua.
“Hỏi cháu ngoại yêu quý của cha ấy, nó nói cha tuổi đã cao, nên ăn ít đồ muối chua đi một chút.” Ông lão hừ nhẹ một tiếng, bưng bát mì sợi lên bắt đầu ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận