Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 95

Chương 95: Làm sao lại coi trọng nữ sinh lớp 12
Ý của hắn là muốn điều tra đến cùng!
Trong lòng vị hiệu trưởng vô cùng khổ sở, chuyện này điều tra ra thì đối với danh dự của trường học chỉ có hại chứ không có lợi, nhưng vị đại Phật này đã mở lời, một hiệu trưởng nhỏ như hắn làm sao có quyền từ chối?
“Diệp thiếu, chuyện này...” hắn vẫn chưa từ bỏ, còn muốn cố gắng tranh thủ vì danh dự của trường học thêm lần nữa.
Liền nghe thấy giọng nói mang theo ý cảnh cáo của nam nhân: “Con người ta không có tật xấu gì, chỉ là tính tình không tốt. Người của ta chỉ có chính ta được khi dễ, người khác khi dễ, nếu tìm không ra kẻ đó, ta cũng chỉ có thể tìm trường học.”
Ngữ khí của hắn rất nhạt, chưa hề nói lời uy hiếp cứng rắn, nhưng áp lực tựa sấm sét vạn quân ẩn chứa bên trong vẫn đè nặng lên người hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm.
Vị hiệu trưởng vốn còn muốn vì trường học tranh thủ thêm, nhưng Diệp Vọng Xuyên vừa mở miệng, hắn chỉ có thể liên tục gật đầu: “Biết rồi, Diệp thiếu yên tâm, trường học nhất định sẽ cho bạn học Kiều Niệm một cái công đạo.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Con ngươi Diệp Vọng Xuyên cuốn theo hàn mang, liếc vị hiệu trưởng một cái, nhìn như khách khí lại xa cách nói: “Vậy ta mang nàng về trước.”
“Được.”
Người nọ cao ráo, chân dài, ôm Kiều Niệm đi rất nhanh, dưới cái nhìn soi mói của không ít người ở Nhất Trung, bóng dáng phong thái lỗi lạc kia dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
Mấy nữ sinh đứng trước mặt Kiều Niệm mắt đều nhìn trân trối.
Đây cũng quá... quá cuốn hút đi?
Trước đó mọi người đều nói bạn trai của hoa khôi trường dáng dấp đẹp trai, còn đăng ảnh trên Post Bar, soái ca trên ảnh đó so với nam nhân này, đơn giản chỉ là một quả táo xanh ngây ngô.
Đây là bạn trai của Kiều Niệm sao?
Ngay cả vị hiệu trưởng nhìn bóng lưng hai người rời đi cũng không nhịn được mà cảm thán từ tận đáy lòng: “Chủ nhiệm Dương, ngươi đối với em gái của bạn bè có che chở được như vậy không?”
“Ờ...” Thầy chủ nhiệm không biết hắn muốn biểu đạt điều gì, cau mày, không đáp được: “Nể mặt bạn bè thì hẳn là sẽ che chở, nhưng có che chở đến mức này không thì không biết.”
“Đúng vậy.”
Vị hiệu trưởng cũng không nói rõ được mình cảm thấy lạ ở chỗ nào, hắn chỉ cảm thấy từ lúc đến giờ, thái độ Diệp thiếu đối đãi Kiều Niệm không giống như đối đãi em gái nhà hàng xóm, cái kiểu không nói hai lời liền ôm công chúa vừa rồi, càng giống thái độ của một người đàn ông đối với phụ nữ! Nhưng với địa vị của Diệp gia tại Kinh Thị, Diệp thiếu làm sao lại coi trọng một nữ sinh vẫn còn học lớp 12 chứ.
*
Ngoài cổng trường, một chiếc Huy Đằng lặng lẽ đỗ ở bên đường.
Cố Tam dựa vào xe chờ sẵn, thấy hai người đi ra, vội vàng mở cửa xe, cúi đầu hạ mắt như thể không nhìn thấy Diệp Vọng Xuyên đang ôm Kiều Niệm: “Vọng gia, ngài ra rồi.”
“Ừ, liên hệ khoa chỉnh hình, đến bệnh viện thành phố một chuyến.”
Diệp Vọng Xuyên nhẹ nhàng đặt nữ sinh trong lòng vào xe, rồi chính mình mới lười nhác xoay người lên xe.
Kiều Niệm vừa vào xe liền lập tức tránh né hắn, nhíu mày, xem nhẹ vết thương trên cánh tay mình: “Không cần đến bệnh viện thành phố đâu, tay ta chỉ bị thương ngoài da thôi, không tổn thương đến xương cốt.”
Cố Tam cũng đã lên xe, nghe vậy không chắc là rốt cuộc có đi bệnh viện hay không.
Con ngươi sâu thẳm của Diệp Vọng Xuyên cuốn theo hơi lạnh, không có phản ứng gì với lời của Kiều Niệm, động tác kéo cửa xe nhìn như thờ ơ, nhưng lại toát ra vẻ cứng rắn không cho phép phản đối: “Đi bệnh viện.”
Cố Tam lập tức hiểu ai là người quyết định, khởi động xe: “Vâng, Vọng gia.”
Kiều Niệm: ...
Chiếc Huy Đằng màu đen ổn định lao nhanh trên đường cái, phong cảnh hai bên cửa sổ xe lướt nhanh về phía sau.
Kiều Niệm suốt đường đi đều không nói lời nào, ngồi sát cạnh cửa sổ xe, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng lạ thường.
Diệp Vọng Xuyên xoa thái dương, sau cơn bực bội lại nhìn gò má trắng nõn của nàng, con ngươi sâu thẳm, giọng nói khàn khàn hỏi: “Giận rồi?”
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận