Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1122

Chương 1122: Làm sao đại ca không học thức, một câu 'ngọa tào' đi thiên hạ
Hậu trường.
Mọi người khoa Trung y đã biết thành tích cuối cùng.
Hạng nhất!
Bọn người Chu Mặc Diên nhao nhao kinh ngạc đến Vô Ngôn, đặc biệt là Doãn Văn Tri, trước khi biết kết quả, nàng khóe miệng cứ trễ xuống, 'sầu mi khổ kiểm', cứ như thể chưa thi mà các nàng cùng Kiều Niệm đã thua rồi.
Kết quả cuối cùng được công bố, Kiều Niệm hạng nhất, Giang Tiêm Nhu hạng hai... Nàng ngơ ngác đứng ở hậu trường, không hề cùng bọn người Chu Mặc Diên đi chúc mừng Kiều Niệm và Tống Điềm.
Cứ đứng sững ở đó, vẻ mặt rất phức tạp, muốn nói lời chúc mừng, mấp máy môi, lại cảm thấy không hạ được mặt mũi để đi qua.
"Chúng ta hạng nhất! Tống Điềm ngươi giỏi lắm đó."
"Khoa chúng ta vậy mà lại giành được hạng nhất, các ngươi quá ngưu phê!"
"Sách, làm sao đại ca không học thức, một câu 'ngọa tào' đi thiên hạ."
Tống Điềm bị mấy người vây quanh, người thì đưa nước, người thì vỗ vai nàng, mọi người đều vô cùng vui mừng kinh ngạc trước thành công bất ngờ này.
Bản thân Tống Điềm ngược lại rất ngại ngùng, sờ sờ vành tai, mặt đỏ lên, ánh mắt đảo qua đảo lại, xuyên qua đám người đang vây quanh mình, nhìn về phía nữ sinh đang uống nước ở góc phòng: "Hạng nhất này không liên quan nhiều đến ta lắm, hoàn toàn là nhờ Kiều Niệm. Nếu không phải nàng, chúng ta cũng không giành được hạng nhất."
Lời này của nàng là lời nói thật lòng.
Thật ra trong lòng mọi người ở khoa Trung y đều biết rõ, ai cũng hiểu hạng nhất lần này là do đâu mà có.
Sở dĩ bọn họ vây quanh Tống Điềm mà không vây quanh Kiều Niệm.
Chủ yếu là vì khí tràng của nữ sinh kia quá lạnh lùng, ra dáng 'người sống chớ tiến'.
Thật ra các nam sinh muốn qua chúc mừng nàng, nhưng khí tràng đại lão quá mạnh, bọn họ không dám lại gần.
Chu Mặc Diên là người tự nhiên nhất trong số mấy nam sinh, nghe Tống Điềm nhắc đến Kiều Niệm, ánh mắt tối lại, cầm chai nước đi về phía nữ sinh kia.
"Buổi trưa đi ăn cơm cùng nhau không?"
Nữ sinh đang nghiêng người dựa vào bàn trang điểm bên cạnh chơi điện thoại, đầu cúi thấp, vành nón ép xuống rất thấp. Nghe thấy hắn nói chuyện với mình, nàng chậm rãi ngẩng đầu, cất điện thoại vào túi áo: "Không đi."
"Ờ."
Chu Mặc Diên đã gặp nàng hai lần, đại khái cũng nắm được tính cách của nàng, biết có thể nàng sẽ không đi ăn cơm cùng bọn họ, nên trên khuôn mặt tuấn lãng ngược lại không có vẻ gì là thất bại, hai tay đút túi quần, cười cười, nói tiếp: "Tiệc ăn mừng đó. Ngươi thật sự không đi à?"
"Không đi." Kiều Niệm lại liếc hắn một cái, đứng thẳng người dậy, đôi chân vừa dài vừa thẳng, xương mày trông cực kỳ nổi loạn, nhưng đôi mắt lại đen láy xinh đẹp.
Nàng dừng một chút, giọng điệu vừa lười biếng vừa khàn khàn: "Cha ta tìm ta, ta đã đồng ý trưa nay ăn cơm cùng hắn. Lần sau đi."
Chu Mặc Diên nghe nói nàng muốn ăn cơm cùng cha mẹ, gật gật đầu, không ép nữa: "Vậy được rồi. Bọn ta tự đi vậy. Nếu ngươi muốn đến thì gọi điện thoại, ta gửi định vị cho ngươi."
"Ừm." Kiều Niệm cảm thấy khả năng cao là nàng sẽ không đi, nhưng Chu Mặc Diên nói vậy cũng coi như là lời mời lịch sự, nàng cũng lịch sự đáp lại.
Về phần cuối cùng nàng có đi ăn bữa cơm này hay không......
Cũng không quan trọng lắm.
Chỉ là lễ nghi xã giao cơ bản mà thôi.
"Kiều Niệm, ngươi không đi cùng bọn ta sao?" Tống Điềm lúc này thoát khỏi đám người đi tới, khuôn mặt trẻ con lộ vẻ tiếc nuối.
Kiều Niệm đã cầm đồ đạc của mình lên, lúc nói chuyện với Tống Điềm thì giọng điệu dịu dàng hơn một chút so với khi nói với Chu Mặc Diên: "Ta có chút việc, các ngươi đi ăn đi."
"A, vậy sao." Tống Điềm tiếc thì tiếc thật, nhưng cũng giống như Chu Mặc Diên, không ép Kiều Niệm nhất định phải đi.
Nàng nhìn thấy Kiều Niệm một tay xách túi đàn điện tử lên, vội đi tới đỡ giúp một tay, không yên tâm nói: "Hay là ta tìm một nam sinh đưa ngươi nhé? Một mình ngươi xách đồ nặng như vậy, ta..."
Nặng sao? Kiều Niệm nhướng mày, bản thân nàng ngược lại không cảm thấy hộp đàn nặng bao nhiêu, đeo nó lên lưng, quay đầu nói với Tống Điềm: "Vẫn ổn, không nặng lắm đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận