Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 494

Chương 494: Ta chờ hối hận
Vệ Đông Sơn làm việc lôi lệ phong hành, trong nháy mắt đã gọi điện thoại xong cho cấp dưới, bàn giao việc hủy bỏ học tịch của Kiều Niệm. Nghe vậy, hắn khịt mũi cười khẩy: “Được thôi, ta chờ xem chính mình sẽ hối hận đến mức nào.”
Hắn muốn xem thử một con sâu cái kiến nho nhỏ có thật như lời người kia nói, có thể rung chuyển được cả voi lớn hay không! Đơn giản là nực cười!
*
Tại một tứ hợp viện sâu thẳm ở Kinh thị, Diệp Lão đang tỉa cành hoa, người đứng bên cạnh hắn là hiệu trưởng Thanh Đại.
Giờ phút này, vị hiệu trưởng mặt mày tràn đầy vui vẻ, đang nói với ông về kỳ thi liên thông lần này: “Ta quản lý Thanh Đại bao nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu gặp được một học sinh có thiên phú đến thế. Đề thi lần này chúng ta tham khảo tiêu chuẩn thi Olympic Toán, ta vốn nghĩ có được một học sinh trên 600 điểm đã là không tệ rồi, không ngờ lại xuất hiện một người đạt điểm tối đa.”
“Chậc, lần này có mấy học sinh rất có tiềm lực. Có một nữ sinh tên Kiều Sân, cũng từ thành phố khác đến, khoa Âm nhạc, là một thí sinh khối nghệ thuật mà thi được 588 điểm, đáng tiếc Nhiếp Lão lại không nhận…”
Ông ta uống một ngụm trà từ chiếc tách có nắp, vẻ mặt đầy tiếc nuối nói: “Nếu như lần này Nhiếp Lão cũng có thể nhận một học sinh, vậy thì sinh viên Thanh Đại khóa này thật sự có phúc phần!”
“Chẳng phải Hoàng Lão đã rời núi thu nhận đệ tử rồi sao?” Diệp Mậu Sơn thản nhiên nhướn mày, ánh mắt sắc bén, tay nâng kéo lên cắt xoẹt một cành hoa chìa ra.
Ông mặc bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn, thân hình cân đối không một chút mỡ thừa, lưng thẳng tắp, cả người toát lên tinh thần minh mẫn, trạng thái sung mãn.
“Hoàng Lão đã gần mười năm không thu nhận đệ tử rồi. Mấy năm trước ông ấy còn đến Thanh Đại giảng bài, mấy năm nay đã ẩn lui, rất lâu rồi không đến Thanh Đại. Lần này ông ấy chịu rời núi, có thể thấy là thật sự động lòng.”
Nhắc đến chuyện này, hiệu trưởng Thanh Đại không giấu được nụ cười trên mặt, từ đáy lòng cảm khái: “Đúng vậy, cũng chỉ có loại thiên tài đạt điểm tối đa thế này mới có thể đánh động Hoàng Lão. Ban đầu lúc nàng chọn học khoa Trung y, ta còn thấy tiếc cho nàng. Với thành tích này của nàng, hoàn toàn có thể chọn chuyên ngành tốt hơn nhiều. Nhưng nếu được Hoàng Lão chỉ dạy, ngược lại lại là một lựa chọn tốt…”
Ông ta đang nói, mắt đảo một vòng, rất khôn khéo nói: “Đúng rồi, Diệp Lão, ngài vẫn chưa xem điểm của Kiều Niệm đúng không? Ta có mang theo số báo danh của nàng đây, hệ thống hậu trường có thể tra được bài thi và điểm số của nàng, ngài có muốn xem không?”
Diệp Mậu Sơn có chút động lòng.
Thật ra ông cũng muốn gặp Kiều Niệm. Cháu trai bảo bối nhà ông ngày nào cũng nhắn tin trong nhóm, hôm nay chị gái mua quà cho cậu ấy, ngày mai chị gái dẫn cậu ấy đi shopping… Nhóm chat Diệp Gia gần như đã thành nơi để cậu nhóc khoe khoang, suốt ngày 'chị gái thế này', 'chị gái thế kia', chẳng thấy nhắc đến ai khác bao giờ.
Nhưng mà thằng nhóc thúi trong nhà lại cứ không sắp xếp cho bọn họ gặp mặt. Ông tuổi này rồi, lại là trưởng bối, chẳng lẽ lại mặt dày đến nhà người ta ăn chực hay sao?
Không gặp được người, xem qua thành tích một chút dường như cũng không tệ.
Nghĩ vậy, ông đặt chiếc kéo trong tay xuống, tâm trạng khá tốt nói: “Được thôi. Để ta xem một chút.”
Hiệu trưởng Thanh Đại biết ngay là ông muốn xem, đã cố ý mang theo máy tính bảng. Nghe ông nói được, ông ta lập tức lấy máy tính bảng ra đăng nhập vào hệ thống hồ sơ, chuẩn bị tra hồ sơ của Kiều Niệm, kết quả thử mấy lần, hệ thống đều báo lỗi.
Điều này làm hiệu trưởng Thanh Đại hơi bực mình: “Có chuyện gì vậy, sao lại không lấy được hồ sơ của Kiều Niệm ra? Mấy ngày trước rõ ràng vẫn tra được mà.”
Ông ta nhìn lão nhân đang chờ đợi, vội nói: “Diệp Lão, ngài chờ một lát, ta gọi điện thoại hỏi xem có chuyện gì, có thể là hệ thống bị treo.”
Diệp Mậu Sơn vốn đang đầy hứng khởi, cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh, nhưng tâm trạng ông cũng không tệ lắm, chỉ “Ừ” một tiếng, để ông ta đi hỏi.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận