Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1213

Chương 1213: Tiểu ma vương hóa thân thành cún con quấn quýt chị gái
Dù sao danh sách này còn phải nộp lên, cho dù nàng không thể tham gia thi đấu, cũng không tới lượt Kiều Niệm, nhiều nhất chỉ là người của Nam Đại thay mặt trong nước dự thi.
Nàng không giống với Kiều Niệm, nàng chỉ cần có một phần vạn cơ hội cũng sẽ cố gắng nắm bắt.
Cho nên dù kết quả thế nào, nàng chắc chắn phải sớm chuẩn bị cho việc tham gia thi đấu.
Dù sao ba ngày sau, danh sách cuối cùng đại diện trong nước dự thi sẽ được công bố.......
Nàng nhớ Kiều Niệm giờ phút này đang ngồi tại một tiệm lẩu ở Khu Thương mại Trung ương.
Nồi lẩu vừa được đưa lên.
Nhân viên phục vụ có mắt ý tứ, kéo cửa phòng riêng lại cho bọn họ.
Diệp Lam xắn tay áo sơ mi, vừa định rót đồ uống cho hai người, ai ngờ một cậu nhóc con phản ứng nhanh hơn nàng rất nhiều.
Trước khi nàng kịp rót đồ uống, cậu nhóc đã tự ôm lấy chai Coca, nhón đôi chân ngắn cũn, gắng sức rót một ly, lập tức đưa đến trước mặt nữ sinh, giọng nói ngọt ngào: “Tỷ tỷ, uống.” Kiều Niệm đã lâu không gặp tiểu gia hỏa, khi nhìn thấy Diệp Kỳ Thần, vẻ hờ hững trong mắt nàng vơi đi không ít.
Khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn ra tâm trạng rất tốt: “Cảm ơn.” “Không khách khí.” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Diệp Kỳ Thần trông cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, còn rót cho Diệp Lam một ly Coca, đưa tới: “Nãi nãi, Coca của ngươi.” Tiểu ma vương trong nhà trước giờ chưa từng cho ai sắc mặt tốt.
Bình thường hắn vui vẻ thì còn đáp lại ngươi vài câu.
Nếu lỡ gặp lúc hắn không vui, ngươi có ghé vào tai hắn nói cả giờ đồng hồ, hắn cũng chưa chắc đáp lại ngươi một lời.
Bọn hắn trước giờ luôn cưng chiều hắn. Cũng vì vậy mà dưỡng thành tính cách vô pháp vô thiên của Diệp Kỳ Thần, cộng thêm việc hắn sinh ra đã mang tật ở chân, nên tính cách của Diệp Kỳ Thần càng thêm quái dị, cô độc hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi.
Diệp Lam chưa bao giờ được hưởng sự “quan tâm” từ đứa cháu ruột.
Bà lập tức hai tay nâng lấy cái ly tiểu gia hỏa đưa cho mình, quả thực là thụ sủng nhược kinh: “Thần Thần, của chính ngươi đâu? Có muốn ta bảo nhân viên phục vụ lấy yếm cho ngươi không?” Diệp Kỳ Thần ngồi trên ghế của mình, yên lặng liếc nhìn bà một cái, tư thế ngồi thẳng tắp, vừa nhìn đã biết là đứa trẻ được giáo dưỡng tốt.
“Ta không cần yếm.” Hắn mím đôi môi hồng hào mũm mĩm, lại liếc trộm về phía Kiều Niệm, không vui nói thêm: “Ta sẽ không làm bẩn quần áo.” “Được được được, chúng ta không cần yếm.” Diệp Lam trước giờ luôn cưng chiều đứa cháu này vô điều kiện, hắn nói không cần thì Diệp Lam lập tức nói không cần.
Diệp Kỳ Thần dường như thở phào nhẹ nhõm, lại chủ động gắp thức ăn cho Kiều Niệm, có vẻ hơi gắng sức.
Diệp Lam cuối cùng cũng nhìn ra, tiểu tổ tông nhà này không phải đột nhiên hiểu chuyện, chủ yếu là vì Kiều Niệm đang ở đây, hắn muốn thể hiện trước mặt Kiều Niệm.
Nhận ra điều này, Diệp Lam có chút dở khóc dở cười, vừa chờ đồ ăn trong nồi lẩu chín tới, vừa trò chuyện với Kiều Niệm cho đỡ buồn: “Một thời gian trước ta đưa Thần Thần ra nước ngoài kiểm tra, xương chân trái của Thần Thần đã bắt đầu phát triển bình thường, bọn hắn nói sau này Thần Thần sẽ giống như những đứa trẻ bình thường khác, không cần phải chịu khổ nữa!” Nhắc đến chuyện này, Diệp Lam không kìm được xúc động, hốc mắt nóng lên, nhìn sang nữ sinh nói: “Niệm Niệm, cảm ơn ngươi nha.” “Dì Diệp, dì đừng nói như vậy.” Kiều Niệm không quen lắm với những lời này.
Diệp Lam đã ở cùng nàng một thời gian, hiểu rõ tính cách của nàng, nên nín khóc mỉm cười, không nhắc đến nữa: “Cũng phải, tất cả đều là người một nhà, nói mấy lời này thì khách sáo quá.” Câu ‘người một nhà’ này bà nói rất thuận miệng.
Kiều Niệm vốn đang nhúng một miếng thịt bò mềm vào nồi nước lẩu, nghe vậy, ngón tay cầm đũa siết chặt lại, nhưng không phủ nhận.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận