Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1619

Chương 1619: Một bộ mặt lạ hoắc, hơn phân nửa là người mới
Đợi nàng thuận lợi tiến vào Dược tề hiệp hội tàng Thư Các, tìm được tiểu dược hoàn phối phương kia, trở thành chủ nhân tiểu dược hoàn.
Nàng sẽ đem nỗi khuất nhục trước đó nghìn lần gấp trăm lần trả lại!
Loa phát thanh trong sân bay đang phát thông báo về các chuyến bay sắp cất cánh, trong đó có chuyến bay mà Giang Tiêm Nhu cần phải bắt kịp.
Giang Tiêm Nhu nghe thấy loa phát thanh của sân bay, không trì hoãn thời gian nữa, ngước mắt lên, nói với Đường Uyển Như: "... Lão sư Dược tề hiệp hội còn đang chờ ta, ta phải đi."
"Được được được, ngươi tự chú ý an toàn, bên đó lạnh, nhớ mặc thêm quần áo." Đường Uyển Như lưu luyến không nỡ buông tay ra.
Giang Tiêm Nhu rời đi không hề ngoảnh đầu lại.
*
10 giờ sáng.
Kiều Niệm xuất hiện tại cổng vào Nhiễu Thành Điện Thị Đài.
Nàng đội mũ lưỡi trai màu đen, tai đeo một cặp tai nghe, mặc áo T-shirt trắng, quần thường màu đen, hai tay đút vào túi quần, dáng vẻ uể oải lười biếng đứng ở cổng đài truyền hình.
Bảo an ở cổng không khỏi nhìn về phía nàng.
Kiều Niệm cũng không để tâm, lấy điện thoại di động ra, hết sức lười biếng gọi điện: "Ta đến rồi, đang ở cổng đài truyền hình."
Cũng không biết người đầu dây bên kia nói gì.
Kiều Niệm khẽ cụp mi, "Ừ" một tiếng, giọng trầm thấp: "Ừm, ta chờ ngươi ở ngoài, không vội."
Nàng nói sơ qua vị trí của mình, cúp điện thoại, tìm một bồn hoa râm mát cách cổng đài truyền hình không xa, đi tới, tạm thời đứng ở đó chờ người.
Chỉ một lát sau, một chiếc xe bảo mẫu màu bạc chậm rãi lái đến dừng ở cổng chính cách nàng không xa.
Kiều Niệm nhìn thấy cửa xe mở ra, một người ăn mặc như trợ lý bước xuống xe, nhanh chóng đi vòng ra phía sau, kéo mở cửa xe bảo mẫu.
Ngay sau đó, một phụ nữ trẻ tuổi tóc ngắn gọn gàng, trên người toàn đồ hiệu bước xuống xe.
"Tuyết Oánh, chúng ta đến rồi, vào trước đi." Ngụy Tuyết Oánh hôm nay phải chạy hai lịch trình, đây là lịch trình cuối cùng trong ngày của nàng, sau khi xuống xe, sắc mặt nàng rất tệ, đang chuẩn bị đi vào thì đôi mắt hạnh chợt thấy nữ sinh đứng bên bồn hoa của đài truyền hình.
Nữ sinh ăn mặc đơn giản, trên người không mang gì nhiều, chỉ có một cái ba lô lệch vai màu đen, trông hết sức bình thường.
Nhưng nàng vẫn chú ý tới đường nét cằm lộ ra dưới mũ lưỡi trai của nữ sinh, vô cùng hoàn hảo.
Nàng gần như theo bản năng nhíu mày, chán ghét hất cằm lên, hỏi: "Đó là ai vậy?"
"Hả? Ai?" Trợ lý vốn đã chuẩn bị đi vào.
Chợt nghe nàng hỏi mình, liền nhìn theo ánh mắt của Ngụy Tuyết Oánh, thấy nữ sinh đang đứng chơi điện thoại di động bên cạnh bồn hoa.
Nữ sinh cúi đầu, không thấy rõ mặt mũi thế nào.
Khí chất quanh người cũng rất nổi bật, là kiểu người mà ngươi sẽ chú ý tới ngay lập tức!
Hắn sững sờ một chút, không chắc chắn mà nhíu mày: "Một tiểu minh tinh nào đó?"
"Nàng là minh tinh?" Ngụy Tuyết Oánh tỏ vẻ bài xích đánh giá quần áo trên người Kiều Niệm, quần áo trên người nữ sinh không có nhãn hiệu, nhìn không ra là của hãng nào.
Cảm giác ngược lại trông cũng không tệ.
Nhưng bây giờ trên thị trường có rất nhiều quần áo của các hãng thời trang nhanh chất lượng cũng không tệ, chỉ nhìn cảm giác thì không nhận ra được gì.
Trợ lý lại dò xét Kiều Niệm một lượt, không quá chắc chắn: "Ta đoán thôi, nhưng nàng cũng có khả năng không phải minh tinh, có lẽ là nhân viên công tác nào đó của đài truyền hình cũng không biết chừng."
Hắn thấy Ngụy Tuyết Oánh cứ để ý một người qua đường, biết Ngụy Tuyết Oánh không thích người có ngoại hình ưa nhìn, lại cười cười, không để ý lắm nói: "Nàng nếu không phải nhân viên công tác thì chính là một tiểu già hạng mười tám trở lên, dù sao ta chưa từng thấy qua bao giờ. Trong giới, phàm là người có chút danh tiếng, ta đều có ấn tượng. Nàng là một bộ mặt lạ hoắc, hơn phân nửa là người mới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận