Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1496

Chương 1496: Trách không được Vọng Gia ưa thích
"Cái này..." Tài xế nhà họ Thích ở M Quốc đã quen thói hoành hành bá đạo, không ngờ tới một nữ sinh trẻ tuổi lại nói chuyện với mình như vậy.
Hắn nghĩ tới chuyện Thích Nghiên đã căn dặn, ánh mắt lạnh đi, nói: "Nếu Kiều tiểu thư không phối hợp, ta đành phải 'mời' Kiều tiểu thư đi một chuyến!"
Hắn nhấn rất mạnh chữ "mời" này.
Nói là "mời" Kiều Niệm đi một chuyến, kỳ thực chính là ép buộc Kiều Niệm phải đi cùng hắn.
Kiều Niệm nhíu mày, đôi mắt đen sâu thẳm thoáng qua ý lạnh.
Đã lâu lắm rồi nàng chưa thấy ai dám uy hiếp nàng trắng trợn như vậy.
Kiều Niệm vừa định hỏi hắn dự định dùng cách "mời" nào, thì một giọng nói trong trẻo bỗng nhiên xen vào ——
"Kiều tiểu thư, cuối cùng ngài cũng về."
Kiều Niệm nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy cách đó không xa một người đàn ông mang giày tây đang đi tới. Người đàn ông vóc dáng khá cao, sống mũi cao thẳng, đường nét gương mặt lập thể sâu sắc, nhìn tướng mạo thì dường như là con lai.
Người đó đi về phía bọn họ, đến thẳng trước mặt nàng mới dừng bước, chào hỏi như thể rất quen thuộc với nàng: "Vọng Gia nói ngài đến hiệp hội dược tề, bảo ta đợi ngài ở dưới khách sạn."
Kiều Niệm nghe hắn nhắc đến Diệp Vọng Xuyên, đại khái hiểu ra chuyện gì.
Người đó nói xong câu ấy, lại như lơ đãng nhìn về phía tài xế nhà họ Thích, nhẹ giọng hỏi nàng: "Vị này là? Các người quen biết sao?"
Tài xế nhà họ Thích dường như nhận ra người đàn ông trước mắt, lộ vẻ kiêng kỵ và sợ hãi, không đợi Kiều Niệm nói chuyện đã giành nói: "Nếu Kiều tiểu thư hôm nay có hẹn, vậy ta không làm phiền nữa, hôm khác ta lại đến tìm ngài."
Hắn nói xong, không dám có bất kỳ tiếp xúc ánh mắt nào với người đàn ông kia, lập tức xám xịt bỏ chạy.
Xe nhà họ Thích trước đó phóng tới đầy phách lối, lúc này lại chạy đi như một làn khói, hoàn toàn không nhìn ra thái độ ngang ngược lúc trước.......
Người kia đợi cho xe nhà họ Thích đi hẳn mới như thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói chuyện với Kiều Niệm: "Ngài không sao chứ?" Hắn nghĩ ngợi, lại sợ Kiều Niệm hiểu lầm, lập tức giải thích: "Ta là người của Vọng Gia, hẳn là ngài ấy đã cho ngài số điện thoại của ta."
"Ngài ấy có đưa cho ta một dãy số điện thoại." Kiều Niệm thong thả nói.
Quý Lâm thấy nàng không hề bị dọa sợ, cũng hơi yên tâm, giải thích: "Vọng Gia đoán rằng ngài có thể sẽ đụng phải kẻ không có mắt, nên dặn ta ở dưới khách sạn để ý một chút, may mà ngài không sao."
Ngũ quan của hắn hơi cứng rắn, lại là tướng mạo con lai, trông rất chững chạc, hắn ôn tồn lễ độ tự giới thiệu với Kiều Niệm: "Chào ngài, Kiều tiểu thư, ta tên Quý Lâm, là thuộc hạ của Vọng Gia, chủ yếu phụ trách công việc ở O Châu."
Quý Lâm trước đó đã nhận được tin tức của Diệp Vọng Xuyên, bảo hắn bảo vệ an toàn cho Kiều Niệm 24/24.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Vọng Gia để tâm đến ai đó như vậy.
Sau đó khi thấy đối phương là một nữ sinh, tuổi còn không lớn lắm, ban đầu hắn không hiểu tại sao Vọng Gia lại muốn mình gác lại chuyện trong tay để chuyên tâm bảo vệ an toàn cho một nữ sinh.
Cho đến giờ phút này, Quý Lâm nhìn rõ gương mặt thu hút kia của Kiều Niệm, hắn cuối cùng cũng cảm thấy mình đã hiểu tại sao.
Kiều tiểu thư này quả thật rất ưa nhìn, trách không được Vọng Gia lại thích.
Quý Lâm cười cười, vô cùng khách khí đưa tay ra: "Lần đầu gặp mặt, xin nhiều chỉ giáo."
Kiều Niệm thoáng nhướng mày, thấy ánh mắt đối phương đang quan sát trên mặt mình, lười biếng kéo vành nón thấp xuống.
Nàng bắt tay Quý Lâm rồi lập tức thu về, chào hỏi: "Kiều Niệm."
"Ta biết, Vọng Gia đã nói tên của ngài cho ta biết rồi."
Quý Lâm nói xong, liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, rồi lại nhìn nữ sinh đang đeo ba lô một bên vai, suy nghĩ một chút rồi nói: "Kiều tiểu thư, ngài chắc hẳn chưa ăn cơm phải không? Hay là ta đưa ngài đi ăn cơm trước nhé?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận