Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 287

Chương 287: Không phải thầm mến Niệm Niệm
Kiều Niệm chưa thấy cô gái bán đồ uống kia, tưởng nhầm là một bà dì, nhếch khóe miệng, sờ sờ đỉnh đầu hắn: "Ngoan quá."
Vành tai Diệp Kỳ Thần lập tức đỏ bừng, cúi gằm đầu không dám nhìn mắt nàng, tay nhỏ còn níu lấy áo mình, bộ dạng nhỏ bé ngây thơ vô cùng đó khiến Giang Ly nhìn mà không nhịn được nói: "Niệm Niệm, sao ta cảm giác Thần Thần thầm mến ngươi thế."
Bộ dạng mặt đỏ tim đập này đâu có giống đang nói chuyện với chị gái, nhìn thế nào cũng giống như đang ở cùng người trong lòng.
Hắn càng nghĩ càng thấy có khả năng, nhìn khuôn mặt họa thủy kia của Kiều Niệm, lại nhìn bộ dạng thẹn thùng của Diệp Kỳ Thần, cả người hắn có chút không ổn, tay lay ghế trước, như cầu sự tán thành: "Vọng Gia, ngươi nhìn dáng vẻ kia của Thần Thần, hắn không phải thật sự thầm mến Niệm Niệm đấy chứ?"
Diệp Vọng Xuyên hơi nhướng đuôi mày, từ kính chiếu hậu nhìn một lớn một nhỏ ở hàng sau đang ngươi một câu ta một câu nói chuyện phiếm, tâm trạng vui vẻ nói: "Hắn không phải thầm mến."
"À, vậy là ta nghĩ nhiều rồi." Giang Ly vẫn khá tin tưởng phán đoán của hắn, lòng nhẹ đi phân nửa.
Emma, người lớn thì thôi đi, lỡ như ngay cả đứa bé 5 tuổi cũng đến trộm "cải trắng" nhà hắn, cái này sao nhịn được?!
Câu tiếp theo của Diệp Vọng Xuyên liền khiến lòng hắn nguội lạnh hoàn toàn.
"Hắn là minh luyến!"
Giang Ly: ...
Cố Tam xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn thêm, vừa lái xe vừa ở bên cạnh bồi thêm một dao: "Đúng vậy đó, Giang thiếu, trước đây tiểu thiếu gia còn nói với Vọng Gia là chờ hắn lớn lên muốn cưới Kiều tiểu thư. Kiểu của tiểu thiếu gia hẳn là tính minh luyến, không tính thầm mến đâu nhỉ."
Nhà ai thầm mến mà ngày nào cũng tỏ tình, hở một tí là treo chữ yêu thích trên miệng.
Nhắc đến thầm mến... Đuôi mắt hắn lặng lẽ liếc người đàn ông bên cạnh một cái, chỉ liếc rất nhẹ, rồi cực nhanh thu tầm mắt lại.
Nếu phải nói ai thầm mến Kiều tiểu thư, thì kiểu của Vọng Gia càng giống là thầm mến chưa thành kia!
Da mặt Giang Ly căng cứng, cười ha hả ngoài mặt nhưng trong lòng không cười, tức giận nói: "Muốn kết hôn, hắn còn sớm hai mươi năm nữa!"
Diệp Vọng Xuyên thong dong nhướng đuôi mắt, cong môi mỏng, hai tay khoanh trước ngực, giọng nói trầm thấp thuần túy đầy trêu chọc: "Ta cũng nói với hắn như vậy."
"..." Giang Ly lúc đầu chưa ngẫm ra ý tứ sâu xa, cảm thấy lời này rất bình thường, đợi nghĩ lại một chút, bỗng nhiên nhận ra có gì đó không đúng.
Hắn là anh ruột của Niệm Niệm, có kẻ nhòm ngó "cải trắng" nhà bọn họ, hắn chửi thầm đối phương nghĩ hay lắm một chút cũng được.
Vọng Gia và Niệm Niệm là quan hệ gì chứ, sao hắn lại cảm giác lời này từ miệng Vọng Gia nói ra, cứ như là đang ám chỉ tình địch còn sớm hai mươi năm, còn chính hắn thì đã đến tuổi hợp pháp để "hái cải trắng"!
Chắc là hắn nghĩ nhiều rồi, Vọng Gia không đến mức trẻ con đến độ chiếm chút lợi thế bằng lời nói như vậy.
Hắn đang nghĩ như vậy thì nghe thấy giọng trầm thấp của Diệp Vọng Xuyên: "Buổi trưa muốn ăn gì?"
Lời này rõ ràng không phải hỏi hắn.
Kiều Niệm cầm ly nước chanh Diệp Kỳ Thần mua cho nàng uống một hớp, mát lạnh, còn có cảm giác sảng khoái của chanh và lô hội, chua chua ngọt ngọt, mùi vị không tệ.
Nàng lười biếng dựa vào ghế, rất tùy ý: "Lẩu?"
Nàng cũng là đột nhiên nhớ ra muốn ăn lẩu.
"Vậy thì đi ăn lẩu." Diệp Vọng Xuyên không có ý kiến, mặc dù người hiểu khẩu vị của hắn đều biết, Vọng Gia không thích ăn cay, đối với món quà vặt dân dã như lẩu lại càng không có hứng thú.
Kiều Niệm mở to mắt, lại nghĩ đến món nợ ân tình trước đó với hắn, chủ động nói: "Buổi trưa ta mời nhé, ta biết một quán lẩu vị rất ngon, ngay trung tâm thành phố."
Diệp Vọng Xuyên dựa lưng vào ghế, dáng vẻ phong thái lỗi lạc: "Ngươi đưa địa chỉ cho Cố Tam, để hắn dẫn đường qua đó."
Kiều Niệm lấy điện thoại di động ra, tìm địa chỉ tên quán, gửi định vị cho Cố Tam.
Giang Ly: Ta có phải người hay không thì không biết, nhưng Vọng Gia đúng là đồ chó thật!
Cầu nguyệt phiếu! Quỳ lạy cầu một đợt! Dùng nguyệt phiếu đập chết ta đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận