Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1673

Chương 1673: Mỗi ngày xem kho số liệu của hacker liên minh như hậu hoa viên mà đi dạo!
Giang Tông Cẩm cũng liền yên lòng, hai ngày nay đều cùng Nhiếp Di bọn hắn làm việc liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, chỉ là sau khi làm xong việc ban ngày, buổi tối hắn sẽ cố gắng bớt thời gian ăn cơm cùng Kiều Niệm.
Hai ngày nay Kiều Niệm cũng rất bận rộn.
Mục đích nàng lần này đến Độc Lập Châu chính là điều tra Quý gia, nhưng đợi đến khi nàng tới Độc Lập Châu mới phát hiện Quý gia không dễ điều tra như vậy.
Nàng không dám quá 'đánh cỏ động rắn', tránh để lộ thân phận.
Trong hai ngày này, thông qua mạng lưới bên Độc Lập Châu, nàng cũng chỉ điều tra ra được một chút thông tin vụn vặt về Quý gia, những tài liệu vụn vặt này hiển nhiên không đủ để hỗ trợ cho mục đích lần này nàng tới Độc Lập Châu.
Hơn nữa thông qua điều tra nàng phát hiện, dù là ở bên Độc Lập Châu này, thông tin liên quan đến Quý Tình vẫn bị xóa đi rất sạch sẽ.
Nếu không phải trong tay nàng có tộc huy tộc trưởng Quý gia bị thất lạc bên ngoài, Kiều Niệm gần như đã hoài nghi Quý Tình thực ra không có quan hệ gì với Quý gia.
Nhưng càng là mối quan hệ rõ ràng như vậy lại bị người cố tình xóa sạch, lại càng nói rõ bên trong có ẩn tình!
Kiều Niệm ở phòng khách sạn dùng máy tính siêu nhỏ lần thứ n+1 kiểm tra thông tin Quý gia, về cơ bản vẫn chỉ điều tra ra được những thứ nàng đã tra được trước đó.
Nàng dựa lưng vào ghế, ngưng thần hồi lâu, đang lúc suy tư thì điện thoại di động đặt bên tay vang lên.
Kiều Niệm hoàn hồn cầm điện thoại di động lên, cúi đầu nhìn.
Là Nhiếp Di gọi điện thoại tới.
Nàng đưa di động đặt lên tai, giọng hơi khàn: “Alo.”
“Niệm Niệm, ngươi ăn cơm chưa? Xuống ăn cơm đi, phòng tiệc ở lầu một, nơi này có một tiệc rượu, ta giới thiệu mấy người cho ngươi làm quen.”
Kiều Niệm trong đầu vẫn đầy chuyện Quý gia và Quý Tình, có chút lơ đãng: “Ừm?”
Nhiếp Di tâm trạng không tệ, rất vui vẻ thúc giục nàng xuống: “Ta giới thiệu cho ngươi mấy người bên Độc Lập Châu này, tốt cho sự phát triển sau này của ngươi. Cha ngươi và Thành Đại Sư cũng ở đây, ngươi mau xuống đi nhé, ta ở dưới chờ ngươi.”
“Alo...” Kiều Niệm còn chưa kịp từ chối hắn, Nhiếp Di bên kia đã cúp máy.
Nàng liếc nhìn dữ liệu mới xâm nhập được một nửa trên máy tính siêu nhỏ, đành phải đưa tay gấp máy tính lại trước, đổi một bộ quần áo thoải mái, Kiều Niệm cầm lấy mũ lưỡi trai trên bàn đội lên đầu, xác định đã che khuất tầm mắt, nàng mới thong thả rời phòng, đi về phía lầu một khách sạn...
Bên này nàng vừa gấp máy tính lại, chương trình xâm nhập trước đó cũng tạm thời dừng lại.
Trụ sở chính của hacker liên minh Độc Lập Châu.
Một người đàn ông trung niên đầu to ngồi trước máy tính, trước mặt hắn là mấy chiếc máy tính xếp thành hàng, tất cả đều là loại siêu máy tính không có trên thị trường. Giờ phút này, dữ liệu phía trên đang không ngừng được làm mới.
“Lại tới nữa rồi!”
“Cái gì lại tới?” một người đàn ông đầu tóc bù xù như ổ gà xáp lại xem.
Người đàn ông trung niên giọng điệu không tốt: “Hai ngày nay luôn có kẻ xâm nhập kho dữ liệu của chúng ta, đánh cắp tài liệu. Hôm nay đối phương lại đến, vẫn là thành công ngay lần đầu, lại phá tan hơn nửa hệ thống phòng ngự mới của chúng ta, hiện tại đột nhiên hắn dừng tấn công, không biết đang nghĩ gì.”
“Ai mà bá đạo vậy, tấn công hệ thống của hacker liên minh chúng ta? Để ta xem.” Người đàn ông đầu ổ gà đoạt lấy vị trí của hắn.
Trong miệng ngậm một lát bánh mì, vẻ mặt không phục muốn đánh trả.
Người đàn ông trung niên không ngăn cản hắn, cứ để mặc hắn ra tay phản kích.
Chủ yếu là đối phương quá ngang ngược, hacker liên minh của bọn họ ở Độc Lập Châu lâu như vậy còn chưa từng bị ai xem như hậu hoa viên mà đi dạo qua!
Chỉ thấy người đầu ổ gà thao tác mãnh liệt như hổ, mười ngón tay gõ lia lịa trên bàn phím.
Nửa giờ sau, mấy chiếc máy tính đồng thời lóe lên.
Tạch một tiếng.
Toàn bộ màn hình tối đen.
Cùng lúc đó, trên máy tính xuất hiện ba chữ —— “Đừng tìm đường chết”.
“Ngọa Tào!” Người đầu ổ gà đang ngậm bánh mì há to miệng, miếng bánh mì trong miệng cứ thế rơi xuống đất, hắn chết lặng nhìn chằm chằm máy tính trước mặt, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Mạnh vậy sao? Đây là ai chứ!”
Đúng là cuồng không có giới hạn mà!
Nhưng rõ ràng đối phương cuồng là có thực lực!
PS:
Mỗ Đông: Bọn Thành Đại Sư hẳn là không có tư cách.
Niệm tỷ ngoáy ngoáy lỗ tai: Ai không có tư cách?
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận