Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 352

Chương 352: Đều muốn mời ăn cơm
Đường Uyển Như làm sao có thể không nghe hiểu nàng đang cố tình ngụy biện, vừa định lên tiếng.
Vệ Linh đã đi trước một bước nhìn về phía Nhiếp Di, nói: “Nhiếp Lão, ngươi cũng là người làm âm nhạc, hẳn phải biết tình huống kiểu này, viết một bản nhạc hay rồi cùng bạn bè chia sẻ. Có đôi khi khó tránh khỏi sẽ tiếp nhận ý kiến của đối phương mà điều chỉnh trên nốt nhạc, nhưng bản nhạc khẳng định vẫn là bản nhạc gốc của chính mình.”
Vượt Thành cách Kinh Thị xa xôi như trời với đất, bản nhạc rốt cuộc đã sửa bao nhiêu, chẳng phải là do các nàng định đoạt sao.
Kiều Niệm...... Vệ Linh nhớ tới cái tên này, ánh mắt lóe lên, có chút đáng tiếc.
Cá nhân nàng thật sự thưởng thức Kiều Niệm, nhưng không cách nào làm khác được, cô ta không chịu phục quản giáo lại không nguyện ý dựa vào Thẩm gia, không đi theo bọn họ cùng đến Kinh Thị, nếu không nàng chưa chắc đã đem công lao của bản nhạc đều tính hết lên người Kiều Sân.
Xã hội chính là như vậy, mạnh được yếu thua, Kiều Niệm nếu không nguyện ý phụ thuộc Thẩm Gia, nàng khẳng định phải giúp đỡ người nhà mình.
Chỉ là điều nàng thấy khá kỳ quái là, Giang Tiêm Nhu cùng Đường Uyển Như cũng ở đây, chẳng lẽ các nàng không biết bản nhạc mà Kiều Sân cầm có liên quan đến Kiều Niệm sao?
Nàng che giấu sự kinh ngạc nơi đáy mắt, trong lòng đã có suy đoán.
Xem ra Giang gia quả nhiên không có ý định tử tế đón nhận Kiều Niệm, nếu không thì mẹ con Đường Uyển Như cũng sẽ không đến cả chuyện này cũng không biết!
Thật sự là đáng tiếc!
Vệ Linh so với Đường Uyển Như càng có tác phong nữ cường nhân hơn, làm việc gọn gàng nhanh nhẹn, không hề dây dưa dài dòng, nói xong lập tức liền hỏi ý kiến Nhiếp Di.
“Nhiếp Lão, ngài xem ngài có thời gian không?”
Người này người kia đều muốn hẹn mình ăn cơm, Nhiếp Di day trán, biết các nàng nghĩ gì, dứt khoát nói: “Ta không có ý định thu đồ đệ, các ngươi không cần phí tâm.”
Lời này vừa nói ra, đừng nói là mẹ con Đường Uyển Như, Giang Tiêm Nhu, mà ngay cả Vệ Linh cũng kinh ngạc, chợt có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Nhiếp Lão, ngài hiểu lầm rồi.”
Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy giọng nói chẳng hề khách khí của Nhiếp Di: “Coi như ta hiểu lầm. Nhưng nếu các ngươi đến đây vì muốn ta thu đồ đệ, thì thật sự không cần thiết. Các ngươi nói về dương cầm, ta chỉ hiểu được bì mao, các ngươi nếu muốn tìm người giúp xem bản nhạc dương cầm thì nên đi tìm những người chơi dương cầm giỏi, chứ không phải ta.”
Lời này nói ra có chút thẳng thắn. Đường Uyển Như, Vệ Linh và Giang Tiêm Nhu trên mặt đều có chút không giữ được thể diện.
Đường Uyển Như hơi lúng túng nói: “Nhiếp Lão, ngài thật sự hiểu lầm, ta chỉ muốn mời ngài một bữa cơm, thuận tiện giúp Tiêm Nhu xem bản nhạc......”
Hắn vốn đã đồng ý tìm thời gian ăn cơm, lúc này lại nói: “Đến lúc đó xem sao, ta chưa chắc có thời gian. Nếu không có thời gian ta sẽ trực tiếp đến trại an dưỡng thăm lão gia tử.”
Mặt Giang Tiêm Nhu trắng nhợt.
Trực tiếp đến chỗ gia gia, chẳng phải là nàng không còn cơ hội sao.
Chuyện nàng muốn bái Nhiếp Lão làm thầy, nàng cũng đã nói với lão gia tử, biểu cảm của lão gia tử lúc đó thế nào nhỉ, như cười mà không phải cười, rất bình tĩnh nói với nàng rằng Nhiếp Lão sẽ không nhận nàng, bản thân ông cũng không muốn mở miệng cầu người giúp việc này.
Nếu nàng có thể khiến lão gia tử ra mặt thì cũng đã không cùng mẹ và ba mình chạy đến Ngự Phủ chặn người rồi.
Giang Tiêm Nhu chưa từ bỏ ý định, nàng tự cho mình tài hoa xuất chúng, là sự tồn tại hàng đầu trong đám thiên kim ở Kinh Thị, cắn môi, không cam lòng nói: “Nhiếp Gia Gia, trình độ dương cầm của ngài cũng phi thường cao, ta đặc biệt muốn ngài giúp ta xem......”
Nhiếp Di lại không nể mặt: “Ta không am hiểu dương cầm, vẫn là câu nói đó, ngươi muốn tìm người xem bản nhạc dương cầm thì nên tìm chuyên gia trong lĩnh vực này, ta chỉ biết sơ qua (biết bì mao), chưa đến trình độ có thể giúp người khác thẩm định.”
Hắn nói xong, vừa lúc điện thoại di động vang lên.
Giang Tiêm Nhu thấy sắc mặt hắn hơi dịu lại, cúi đầu nhìn điện thoại, cũng không biết là ai gửi tin nhắn cho hắn, hắn vội vàng nói: “Cứ vậy đi, ta còn có việc, đi trước.”
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận