Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 260

Chương 260: Thích và ưa thích là không giống nhau
“Khụ khụ khụ!”
Hắn vội vàng cầm lấy cái chén, ừng ực uống liền ba chén nước mới tỉnh táo lại.
Nhìn ánh mắt u oán không chịu nổi của tiểu gia hỏa trên xe lăn, trời ạ, tiểu thiếu gia của ta, làm ơn lần sau ngài nói lời kinh người thì báo trước một tiếng được không, hắn sợ tuổi còn trẻ đã nghẹn chết ở đây, thật là thiệt thòi mà!
Trong lòng và trong mắt Diệp Kỳ Thần lúc này chỉ có Kiều Niệm đã ra ngoài nửa giờ mà chưa quay lại, hắn vốn không có tâm trạng ăn cơm cùng người lớn, nói thẳng ra, nếu không phải vì Kiều Niệm, hắn thậm chí không muốn ở lại trong hoàn cảnh nhiều người như vậy.
Nhưng tỷ tỷ ra ngoài đã lâu mà chưa quay lại, chân của hắn lại chưa khỏi hẳn, vẫn chưa thể đi lại được.
Trong lòng Diệp Kỳ Thần thấy chua xót, lại nghĩ đến chân của mình, nếu không phải tỷ tỷ, có lẽ sau ngày hôm đó hắn thật sự sẽ trở thành một kẻ què, cả đời phải ngồi trên xe lăn, chứ không phải như bây giờ, chỉ cần hồi phục tốt, sau này vẫn có thể đi lại được.
“Ngươi chính là ghen ghét vì tỷ tỷ thích ta mà không thích ngươi!” Đôi mắt to đen láy của Diệp Kỳ Thần khi nhìn người khác thực ra rất giống Diệp Vọng Xuyên.
Người nhà họ Diệp đều có hốc mắt sâu.
Tuổi hắn còn nhỏ, mặt vẫn còn bầu bĩnh, khuôn mặt tròn xoe giống như mèo tai cụp, mũi và đường nét gương mặt còn chưa rõ ràng, chỉ có đôi mắt là đã nhìn ra được đặc điểm của người nhà họ Diệp.
Vừa đen láy vừa sáng ngời!
Khi nhìn người khác, dù là lơ đãng cũng giống như đang chăm chú nhìn ngươi.
Cố Tam tưởng rằng Diệp Vọng Xuyên sẽ không thừa nhận.
Ai ngờ.
“Ta ghen ghét thì thế nào?” Vẫn rất lẽ thẳng khí hùng.
Cố Tam không nhịn được mở to hai mắt nhìn hắn, thấy hắn cúi đầu, chiếc cổ thon dài hơi cong, cổ áo sơ mi hé mở, để lộ một đoạn xương quai xanh gợi cảm.
Vẻ mặt tự tiếu phi tiếu.
Gương mặt nhỏ nhắn của Diệp Kỳ Thần nhanh chóng đỏ bừng vì tức giận, vành tai trắng như ngọc cũng ửng hồng, mắt to trừng hắn: “Ngươi đường đường là người lớn mà còn ghen ghét, bảo sao tỷ tỷ không thích ngươi mà chỉ thích ta!”
Diệp Vọng Xuyên nhìn bộ dạng vừa tức giận vừa đắc ý kia của hắn, chậc một tiếng, đặt nắm tay lên mặt bàn, chuỗi Phật châu trên cổ tay vô cùng nổi bật.
“Ngươi biết vì sao nàng thích ngươi không?”
Lời này vừa nói ra, Diệp Kỳ Thần sững sờ một chút, theo bản năng không đáp lại. Diệp Vọng Xuyên cố ý trêu chọc hắn, giọng nói trầm thấp mà mê người: “Bởi vì ngươi là tiểu hài tử, còn ta là đại nhân.”
“Ưa thích tiểu hài tử và ưa thích đại nhân là khác nhau. Sau này ngươi sẽ hiểu, nhưng đợi đến lúc ngươi hiểu ra thì đã muộn rồi.”
Chờ hắn lớn lên, là có thể ngoan ngoãn đổi giọng gọi mợ rồi!
Diệp Kỳ Thần thực ra không hiểu hết ý của hắn, nhưng cũng nhìn ra hắn đang “khi dễ” mình, vừa định mở miệng phản bác.
Đột nhiên, một nam sinh vừa đi vệ sinh vội vàng chạy vào.
“Không hay rồi, Niệm Tỷ, Niệm Tỷ phá hỏng tiệc sinh nhật của Kiều Sân rồi!”
*
Kiều Sân nhìn cây gậy gỗ đặt trước mắt mình, bả vai không kìm được run lên nhè nhẹ.
Trong phòng bao, một cái ghế vỡ tan tành nằm rải rác trên mặt đất, bối cảnh trang trí tiệc sinh nhật bị các mảnh vụn văng trúng trở nên hỗn loạn tan hoang.
Kiều Niệm đứng ngay trước mặt nàng.
Giờ phút này trông nàng như ác quỷ.
“Ngươi tự mình động thủ hay để ta giúp ngươi?”
“......” Sắc mặt Kiều Sân trắng bệch, nước mắt lưng tròng, theo bản năng nhìn về phía nàng.
Đôi mắt kia vừa sâu vừa lạnh, không có chút ý đùa cợt nào!
Kiều Niệm thật sự muốn nàng đền một cái chân cho đứa bé kia!
Kiều Sân hung hăng siết chặt tay, hai chân mềm nhũn suýt nữa thì ngã khuỵu xuống đất.
Nàng điên rồi sao?
Nàng sắp vào học ở trường Nhân Nghệ, sau này chắc chắn sẽ đi theo con đường nghệ thuật, chân của nàng còn phải dùng để nhảy ballet, để trở thành đại minh tinh.
Đợi đến khi gả cho Phó Qua, thành công tiến vào giới thượng lưu, nàng còn muốn học cưỡi ngựa, kiếm kích... Nếu chân bị tàn tật, làm sao nàng hoàn thành giấc mơ của mình được chứ?
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận