Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 282

Chương 282: Thanh Đại kia liền không có lý do gì tuyển nhận nàng
Kiều Niệm mắt không mù, nhìn ra được thái độ của Lương Lộ đối với mình, nàng xưa nay không phải người thích chịu đựng, tự nhiên không hề để cái gọi là danh hiệu của Lương Lộ vào mắt, dứt khoát nói ra quan điểm của mình: “Ai nói với ngươi phương pháp trị bệnh cứu người của ta là tây y?”
Lương Lộ muốn cười nhưng không cười nổi, mặt sa sầm lại, nhìn chằm chằm nàng nói: “Ngươi cũng làm phẫu thuật, ngươi nói với ta phương pháp cứu người ngươi dùng không phải tây y, chẳng lẽ lại là Trung y?”
Trung y thì biết cái gì? Nhiều nhất là nghiên cứu ra chút thuốc đông y thành phẩm, ăn không chết người nhưng cũng chẳng trị hết bệnh, căn bản chính là chủ nghĩa hình thức hữu danh vô thực!
Kiều Niệm một tay đút túi quần, vẻ mặt rất ngang tàng, ngay trước mặt mọi người trong phòng làm việc, giọng trầm thấp thừa nhận: “Ta dùng chính là Trung y.”
“Ồ, bạn học Kiều Niệm, nói đùa cũng phải có chừng mực chứ!” Lương Lộ đối chọi gay gắt với nàng: “Ngươi nói ngươi dùng là Trung y, sao ta chưa từng nghe nói Trung y còn có thể làm phẫu thuật?”
Kiều Niệm hỏi lại: “Ngươi chưa từng nghe qua thì có nghĩa là nó không tồn tại sao?”
“Từ 3000 năm trước đã có ghi chép về việc Hoa Đà muốn phẫu thuật mở sọ cho Tào Tháo. Trong các điển tịch cổ xưa, ghi chép liên quan tới 'khai đao' đâu đâu cũng có. Dùng phương pháp Trung y để phẫu thuật cho người ta thì có gì đáng kinh ngạc? Xét về lịch sử, tây y ra đời muộn hơn Trung y mấy trăm năm, thậm chí cả ngàn năm. Chỗ 'bác đại tinh thâm' của Trung y sẽ chỉ nhiều hơn tây y, chứ không hề thiếu!”
Trên thế giới này chính là có một loại người, bảo thủ cố chấp, tự cho rằng mình đã đạt đến đỉnh cao của ngành nghề, đối với những người khác và kỹ thuật khác đều mang thái độ nghi ngờ và chèn ép!
Lương Lộ hiển nhiên chính là loại người này.
—— Ngươi chưa từng nghe qua thì có nghĩa là nó không tồn tại sao?
Lời này vừa thốt ra, cả phòng làm việc của hiệu trưởng dường như yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Hai vị giáo viên tuyển sinh của Thanh Đại đi theo Lương Lộ đều sợ đến không nói nên lời.
Kiều Niệm này gan thật lớn, đã muốn học y mà còn dám đắc tội Lương Giáo sư, người có địa vị hết sức quan trọng trong giới y học?!
Vị hiệu trưởng cũng vô cùng sốt ruột, không hiểu tại sao buổi tuyển sinh đang tốt đẹp lại biến thành cuộc tranh cãi giữa Trung y và tây y.
Hắn muốn đứng ra hòa giải.
“À này, Kiều Niệm, em bớt lời đi.” Rồi quay sang nói với Lương Lộ: “Lương Giáo sư, thật ngại quá. Nàng tuổi còn nhỏ, nói chuyện khó tránh khỏi nông nổi, tôi nghĩ nàng cũng không hiểu rõ về khoa Y của Thanh Đại, còn chưa biết rõ thành tựu của ngài trong lĩnh vực tây y nên mới có thể nói những lời này. Hay là hôm nay cứ vậy đã, chờ sau khi về tôi sẽ nói chuyện riêng với nàng sau.”
Lần này người của Thanh Đại đến chính là vì Lương Lộ xem trọng Kiều Niệm, bằng lòng cho Kiều Niệm một suất tiến cử.
Được tiến cử vào Thanh Đại vốn không phải chuyện dễ dàng, huống chi lại là chuyên ngành hàng đầu.
Trong lòng ông không muốn Kiều Niệm bỏ lỡ cơ hội lần này, mặc dù đứng trên góc độ nhà trường mà nói, thành tích của Kiều Niệm trong kỳ thi thử trước đó rất tốt, nếu tham gia thi đại học, danh hiệu 'trạng nguyên' của thành phố Nhiễu năm nay chắc chắn sẽ rơi vào trường Nhất Trung.
Nhưng là một hiệu trưởng, ông cũng hy vọng học sinh của mình có thể bớt đi đường vòng mà vào được trường danh tiếng.
Đây cũng là kết quả sau nửa tháng ông liên hệ với bên Lương Lộ, cẩn thận cân nhắc mà có được.
Ông không biết Kiều Niệm này rốt cuộc có lai lịch gì, dù sao cho đến nay, cả Diệp gia và Vệ gia ở Kinh Thị đều đã ra mặt, xem ra bối cảnh không tầm thường.
Nhưng qua tiếp xúc đến giờ, ông lại không phát hiện nàng có liên hệ gì với người bên Kinh Thị.
Lương Lộ hiếm khi bị người khác công khai chất vấn, nghe vậy mặt lạnh như băng, chẳng nể nang gì, dứt khoát nói: “Ta tới đây là để tuyển sinh cho y học lâm sàng, không phải cho hệ Trung y tuyển sinh, nếu như nàng không học tây y, cái kia Thanh lớn liền không có sự cần thiết phải tuyển nhận nàng.”
Vị hiệu trưởng vội nói: “Lương Giáo sư, ngài đừng nói như vậy, ngài là chuyên gia hàng đầu trong nước, bao nhiêu người muốn học hỏi dưới trướng ngài còn không có cơ hội, Kiều Niệm nàng chỉ là còn chưa hiểu rõ......”
Ông lời còn chưa dứt, đã nghe thấy giọng nói thờ ơ, tùy ý của nữ sinh: “Ta không có vấn đề gì, dù sao thi đại học cũng có thể chọn chuyên ngành mình thích.”
Lương Lộ: ......
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận