Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 12

Chương 12: Ai đụng liền trở mặt
Tại phòng khám tâm lý, Kiều Niệm quen đường quen lối đi xuyên qua hành lang, đến phòng khám bệnh lấy được thứ mình muốn.
Bác sĩ tâm lý ở đây trẻ tuổi ngoài dự đoán, nhiều nhất chỉ khoảng hai mươi tuổi, một đôi mắt đào hoa trông còn hút hồn hơn cả mắt của Giang Ly. Rõ ràng bên trong áo khoác trắng là áo thun đen cổ chữ V, cổ áo trễ xuống gần tới ngực, vậy mà hắn còn chưa vừa lòng, còn treo thêm một sợi dây chuyền bạc hình đầu lâu trên cổ. Hàm răng của chiếc đầu lâu bằng bạc thuần lóe lên ánh sáng sắc bén dưới ánh mặt trời, trông vừa phô trương vừa ngang ngược!
Chỉ là cái miệng hơi xấu tính một chút.
“Kiều Tiểu Niệm, vừa rồi tại sao cứ cúp máy của ta?” Kiều Niệm đổ hết thuốc của mình vào trong lọ kẹo cao su, sau đó tiện tay vứt luôn lọ thuốc có dán nhãn hiệu vào thùng rác, không ngẩng đầu lên đáp lại hắn: “Đang ăn cơm.” Ở nơi này, nàng thả lỏng hơn nhiều, đứng cũng không có dáng đứng đàng hoàng.
Vệ Lâu rõ ràng không chấp nhận lời giải thích này của nàng, dí sát gương mặt tai họa của mấy tiểu cô nương kia lại gần trước mặt nàng, ép nàng phải nhìn mình: “Ăn cơm quan trọng hơn tiểu gia sao?” Kiều Niệm bị hắn làm phiền đến nhíu mày, lạnh lùng đưa tay đẩy gương mặt hắn đang cố dí sát vào ra: “Không cần dựa sát tới đây, ta sợ tay ta ngứa lại đấm cho ngươi một quyền.” “Chậc, định mưu sát chồng mình sao!” Miệng hắn thì nói như vậy, nhưng người lại ngả ra sau, không dán sát như vừa rồi nữa, gương mặt anh tuấn tràn đầy vẻ u oán nói: “Tốt xấu gì ta cũng là bạn trai ngươi, không cần phải vô tình như vậy chứ?” Kiều Niệm sửa lại cách dùng từ sai của hắn: “Là bạn trai cũ!” Vệ Lâu tỏ vẻ xem thường: “Bạn trai cũ cũng là bạn trai! Dù sao ngươi cũng đã chia tay với Phó Qua rồi, ta làm lốp xe dự phòng lâu như vậy, không cân nhắc cho ta lên làm chính thức à?” Hắn thường ngày cũng thích nói đùa, Kiều Niệm đôi khi cũng không rõ hắn đang đùa hay nghiêm túc, mất kiên nhẫn đẩy tay hắn ra, nhíu mày: “Không cân nhắc! Trước đây không phải đã thử rồi sao? Ngươi không được.” Ngươi không được!
“Mới ba ngày mà ngươi đã biết ta không được?” Vệ Lâu chỉ cảm thấy một luồng uất khí dâng lên, tức đến nỗi khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại, nghiến răng, dường như gằn từng chữ từ kẽ răng: “Chỉ cần ngươi chịu thử với ta, lão tử đây được hơn bất kỳ ai khác!” Ba ngày, vỏn vẹn ba ngày, hắn đã bị nàng đá. Tay còn chưa kịp nắm lấy, đã bị ép đội cái mác ‘không được’, chuyện này mà truyền ra ngoài chắc người ta cười rụng răng mất!
“Đi mà gọi ba ba nhà ngươi!” Kiều Niệm thờ ơ liếc nhìn người đàn ông đang tức giận sôi người, lạnh lùng và vô tình đáp: “Không, ngươi không được.” “Dựa vào!” Vệ Lâu bị nói cho cứng họng, ôm trán, tức giận tranh luận với nàng: “Cái gì gọi là ta không được? Kiều Tiểu Niệm, rõ ràng là ngươi không phối hợp thì có? Ngươi nói xem ngươi mẹ nó mắc cái bệnh quái gì vậy? Người khác giới đụng vào một cái là ngươi liền thấy ghê tởm rồi nổi nóng. Lão tử đến cả Ngưu Lang hàng đầu Việt Thành cũng đã lôi tới hỏi ý kiến rồi, người ta duyệt nữ vô số cũng chưa từng nghe nói đến cái bệnh quái quỷ này! Cái tật xấu này của ngươi, lão tử từng thấy qua trường hợp tương tự ở một nơi!” Kiều Niệm không khỏi tò mò: “Ở đâu?” Vệ Lâu giật giật khóe môi, cười như không cười nhìn chằm chằm nàng: “‘Ngây thơ tổng giám đốc yêu ta’.” Kiều Niệm: “?” Vệ Lâu nhìn gương mặt trái xoan trắng như sứ của nàng, vẻ lạnh nhạt lại thoáng chút thờ ơ không hiểu sao rất cuốn hút, cơn bực bội trong lòng lại vơi đi hơn phân nửa.
Hắn không thể nổi giận được nữa, uống một ngụm nước lạnh hạ hỏa, giống như quả bóng da xì hơi mà khoát tay: “Tiểu thuyết mạng thôi. Ngươi chưa nghe qua là bình thường!” Tình tiết thì cay mắt, nội dung thì khoa trương, hắn chẳng buồn nhớ lại lần thứ hai.
Có điều nam chính bị ngược trong đó lại có tình huống giống hệt Kiều Niệm, không thể để người khác giới chạm vào, ai đụng liền trở mặt.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận