Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 4022

Chương 4022: Rất khó tiếp nhận kết quả này
“Ngươi có thời gian ở đây dạy ta làm việc thì không bằng trở về suy nghĩ cho kỹ xem là ai đã lừa ngươi, biến ngươi thành khỉ cho người ta đùa nghịch!”
Nàng từ khu phi pháp vội vàng trở về, cũng không có quá nhiều thời gian để xử lý chuyện vạch tội, không thể không giao một phần các gia tộc cho Nhiếp Gia thay nàng xử lý. Nhiếp Đào lần nào cũng báo tin tốt cho nàng. Nàng đã lầm tưởng rằng những gia tộc kia đều đã bị thuyết phục đứng về phía mình. Cho đến hôm nay, khi nàng ở dưới tận mắt chứng kiến số lượng phiếu bầu, mới tỉnh ngộ ra có bao nhiêu gia tộc chỉ đồng ý với bọn hắn ngoài mặt, còn bản thân thì đã sớm bỏ phiếu đồng ý. “Ta cũng không nghĩ tới...” Nhiếp Đào bị nàng mắng xối xả vào mặt, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ lúc trắng bệch, há to miệng, vừa định nói gì đó. Lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Nhiếp Thanh Như, nàng khinh miệt nhìn hắn, nghiêng người khoanh tay nói: “Ta chỉ sa sút tinh thần, chứ không phải đã chết.”
“Đừng quên, trong tay ta còn có Sử Mật Tư Ngân Hàng. Đại ca muốn đến dạy dỗ ta cách làm người, thì hãy để Nhiếp Gia đứng lên trước đã. Đừng ăn cơm chùa quen rồi, đến nỗi không biết đứng thẳng mà nói chuyện.”
Trong lời nói của nàng, cả trong lẫn ngoài đều đang châm chích chuyện xấu trước kia Nhiếp Gia đẩy nàng đi liên hôn. Nhiếp Đào tự thấy mất mặt, bẽ bàng ê chề, lại thêm lời uy hiếp của Nhiếp Thanh Như rất có trọng lượng, hắn đành phải đè nén sự kiêu ngạo, nhún nhường nói: “Ta không có ý giáo huấn ngươi, chỉ là nói vậy thôi. Ngươi không muốn nghe thì thôi, mọi người là người một nhà, không cần thiết phải nói lời khó nghe như vậy.”
“Thôi, ta còn có việc phải làm. Nếu ngươi không còn gì để nói, ta đi đây.” Nhiếp Thanh Như ngắt lời hắn. Nhiếp Đào còn có thể nói gì nữa, đành phải mỉm cười: “Ngươi có thời gian thì tranh thủ về nhà một chuyến, bên lão thái gia còn cần ngươi qua nói chuyện.”
Nhiếp Thanh Như chỉ coi như không nghe thấy, phất tay bỏ đi không hề ngoảnh đầu lại. Nhiếp Đào đưa mắt nhìn theo bóng lưng của nàng và bóng dáng, thu lại nụ cười nịnh nọt trên mặt, trở nên âm trầm, thấp giọng chế nhạo: “... Đã không còn là nữ hoàng của ẩn thế gia tộc, mà vẫn không quên sĩ diện!”
Nhưng dù sao tương lai hắn vẫn phải dựa vào sự che chở của Nhiếp Thanh Như, dù có không cam tâm đến mấy, cũng đành phải hậm hực quay về, chuẩn bị rời đi. Nhiếp Thanh Như đã mất hết mặt mũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận