Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 13

Chương 13: Chiếc áo gi-lê đầu tiên mất rồi
Hắn thấy Kiều Niệm đã cất thuốc đi, không tiếp tục níu lấy chủ đề này, lo lắng dặn dò: “Loại thuốc này cố gắng ăn ít thôi. Buổi tối nếu thực sự không ngủ được thì hãy uống một viên, bình thường không có việc gì thì cố gắng đừng uống.”
“Được.”
Kiều Niệm không phải lần đầu tiên uống loại thuốc này, trong lòng biết rõ, sảng khoái đồng ý.
Cầm đồ vật cẩn thận, nàng nhấc chiếc ba lô đeo chéo lên, ném lọ thuốc vào rồi chuẩn bị rời đi.
Vệ Lâu thấy nàng muốn đi, ngăn lại hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Về nhà.” Kiều Niệm cầm đồ của mình, tùy ý nói.
Vệ Lâu lập tức nhíu mày: “Ngươi lấy đâu ra nhà? Không phải Kiều Gia đã đuổi ngươi ra ngoài rồi sao?”
Hắn nhớ tới cuộc điện thoại trước đó của Kiều Niệm, lập tức nhìn nàng chằm chằm: “Ngươi nói là về ở bên cha mẹ ruột của ngươi?”
Kiều Niệm không thích tiếp xúc quá gần với người khác giới, bất giác lùi lại nửa bước, thờ ơ thừa nhận: “Ừ.”
Vệ Lâu đương nhiên thấy được hành động nhỏ không tự nhiên khi nàng lùi lại nửa bước kia, con ngươi tối sầm lại, phiền muộn nhưng không thể làm gì, chỉ đành coi như không thấy, mắt không thấy tâm không phiền: “Vừa rồi ngươi cúp máy ta mấy lần là đang ăn cơm với thân thích bên cha mẹ ruột của ngươi à? Ngươi gặp bọn họ rồi, họ là người thế nào?”
Kiều Niệm nhớ lại một chút, chậm rãi nói: “Chưa tiếp xúc nhiều nên không rõ. Ta chỉ gặp cha ruột, mẹ ruột của ta hình như đã qua đời. Nguyên nhân cụ thể còn chưa rõ lắm, ta sẽ điều tra. Còn lại... Ông nội đối với ta rất tốt.”
“Ông nội…” Vệ Lâu nghe cách xưng hô này của nàng liền biết nàng chưa thừa nhận cha mẹ ruột, nhưng vị ông nội này thì nàng đã chấp nhận rồi.
Lòng Vệ Lâu chùng xuống hơn nửa, nghiêm nghị hỏi: “Ngươi thật sự muốn ở lại để điều tra thân thế của mình sao?”
Kiều Niệm không biết vì sao hắn cứ hỏi mãi một vấn đề, nhưng vẫn rất kiên nhẫn với hắn, gật đầu: “Ừ. Lá rụng về cội, ít nhất ta phải biết mình là ai, từ đâu đến.”
Lý do này không có kẽ hở!
Vệ Lâu dù vẫn muốn đưa nàng đi cũng phải nén lại, nhíu mày nói: “Vậy sau này thì sao, ngươi về huyện Tháp Hà cùng cha ruột của ngươi à?”
Kiều Niệm: “Bọn họ là người Nhiễu Thành.”
Vẻ mặt Vệ Lâu vô cùng nghi hoặc, nói: “Người Nhiễu Thành? Không phải nói cha ruột ngươi là người huyện Tháp Hà sao?”
Kiều Niệm cũng giải thích không rõ ràng: “Cụ thể ta cũng chưa rõ lắm. Kiều Vi Dân nói với ta họ là người huyện Tháp Hà, nhưng hình như không phải.”
“Cha ruột ngươi tên là gì?”
Kiều Niệm cố nhớ lại nhưng không ra, khẽ xoa mũi, không thích kiểu nói chuyện như hỏi cung này: “… Họ Giang.”
“Giang?”
Ở Nhiễu Thành có một gia tộc họ Giang là thế gia vọng tộc, tại Nhiễu Thành thì cây lớn rễ sâu, thế hệ trước nhà bọn họ thậm chí còn có thiên ti vạn lũ quan hệ với Diệp Gia ở Kinh Thị.
Ánh mắt sâu thẳm của Vệ Lâu nhìn về phía Kiều Niệm, thu lại suy đoán.
Cha ruột của Kiều Niệm chắc hẳn không có quan hệ gì với gia tộc kia.
Bên này Kiều Niệm đã cất đồ xong, từ trong túi xách ném một lọ thuốc cho hắn.
Vệ Lâu bất ngờ đưa tay bắt lấy.
Kiều Niệm chậm rãi đeo ba lô lên vai, khẽ nói: “Thuốc tháng này.”
Trên chợ đen ở Hoa Quốc, từ ba năm trước bắt đầu lưu truyền một loại dược hoàn có thể điều trị căn cốt, nghe nói hiệu quả sánh ngang với quả Nhân sâm trong Tây Du Ký, uống vào có thể kéo dài tuổi thọ, thần thanh khí sảng.
Loại thuốc này vừa xuất hiện trên chợ đen, các đại thế lực đều muốn chiếm làm của riêng. Mỗi tháng trên chợ đen chỉ đấu giá ba viên, mỗi lần đấu giá đều gây ra sóng gió không nhỏ.
“Lại là ba viên?” Vệ Lâu cẩn thận kiểm tra dược hoàn trong lọ, viên thuốc nhỏ màu trắng trông không khác gì kẹo đậu đường.
Nhưng một viên là có thể bán được giá trên trời ở chợ đen!
Bạn cần đăng nhập để bình luận