Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 3832

Chương 3832: Dù sao nơi này là khu phi pháp
Trong văn phòng, bầu không khí cũng không thoải mái.
Nhiếp Thanh Như đi tới, tự tìm một chiếc ghế sofa ngồi xuống, gỡ chiếc mũ rộng vành đặt lên bàn trà trước mặt, để lộ ra gương mặt kiêu căng kia.
“Lần trước chúng ta gặp nhau là bao lâu rồi.”
Nàng dù sao cũng đã có tuổi, vết hằn nơi khóe mắt, đuôi mày đã khá sâu, lại thêm những ngày này bị bao nhiêu chuyện phiền lòng quấn lấy, dưới mắt có quầng thâm đen rõ ràng.
Nhiếp Thanh Như vốn quen tỏ ra kiên cường, ngồi trên ghế sa lon vẫn giữ thẳng lưng như cũ, ánh mắt sắc bén rơi vào người đàn ông đang xem văn kiện phía sau bàn làm việc.
“Xùy.”
Nàng cười nhạo một tiếng, trong ánh mắt lộ vẻ trào phúng: “Ngươi ngược lại là cam tâm vì nàng làm trâu làm ngựa, đáng tiếc người ta chướng mắt ngươi.”
Lục Chấp đang cầm bút máy chợt dừng lại, ngòi bút vạch một vệt nông sâu không đều trên tờ giấy trắng noãn.
Hắn ngước mắt, duỗi người tựa vào lưng ghế, gương mặt cực kỳ xinh đẹp kia thoáng chút châm chọc, không mặn không nhạt đáp trả: “Bàn về phương diện này, ngài vẫn là tiền bối của ta. Chẳng phải ngài cũng cam tâm tình nguyện vì người không liên quan mà chạy đến khu phi pháp này sao?”
Ánh mắt Nhiếp Thanh Như lập tức tối sầm: “Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy.”
Lục Chấp xưa nay mặt hiền tâm ác, rất ít khi trở mặt với ai ở ngoài mặt, càng đừng nói đến người có bối cảnh thế lực phức tạp như Nhiếp Thanh Như.
Nhưng lần này lời Nhiếp Thanh Như nói đã chạm đến giới hạn cuối cùng của hắn.
Hắn cũng không phải là người sợ phiền phức.
Hắn ngồi thẳng dậy, ưu nhã rút một tờ khăn giấy ướt lau những ngón tay thon dài, cúi đầu, hờ hững đáp lại: “Ta không quan tâm chuyện riêng của ngài, ngài cũng tốt nhất đừng hỏi đến chuyện riêng của ta.”
Hắn lau sạch vết mực trên từng ngón tay, ném tờ khăn giấy ướt đã dùng lên bàn, tùy ý ngẩng đầu lên đối mặt lần nữa với người trong văn phòng, để lại một câu đầy ẩn ý.
“Dù sao... Nơi này là khu phi pháp!”
“......”
Sắc mặt Nhiếp Thanh Như khó coi, gắng gượng nuốt xuống cơn tức này.
Lời cảnh cáo của Lục Chấp rất rõ ràng, nơi này là khu phi pháp, là địa bàn của hắn, Cường Long ép không qua địa đầu xà. Nàng không sợ Lục Chấp, nhưng không muốn Lục Chấp nhúng tay hoàn toàn vào chuyện này, nếu không sẽ mang đến phiền phức không nhỏ cho nàng.
Nhiếp Thanh Như nghĩ thông suốt, vẻ giận dữ hơi nguội đi, nửa như trào phúng nửa như châm chọc nói một câu: “Không ngờ ngươi lại là một kẻ tình chủng.”
Tất cả đều là người biết giữ thể diện.
Dù mỗi người không ưa gì nhau cũng hiểu cái gì gọi là điểm đến là dừng.
Nhiếp Thanh Như nói nửa câu rồi im lặng, ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon như một pho tượng Bồ Tát, toàn thân tỏa ra khí thế uy hiếp.
Lục Chấp cũng không bắt bẻ nửa câu sau của nàng, nghịch chiếc bút máy trên bàn làm việc, như thể cây bút đó có ma lực gì hấp dẫn hắn, không nói thêm gì.
Ngay khi cuộc đối đầu vòng thứ nhất giữa hai người vừa lắng xuống, tiếng gõ cửa vang lên từ ngoài cửa.
“Lục Tổng, ta đến đưa cà phê.” Là giọng của trợ lý.
Lục Chấp mở mắt, liếc nhìn người đang ngồi trên ghế sa lon, mở miệng nói: “Vào đi.”
Trợ lý bưng khay đẩy cửa bước vào, ghi nhớ lời Giản Cấm dặn, suốt quá trình chỉ cúi đầu đưa cà phê, không nói một lời thừa.
Hắn đặt một tách trước mặt Nhiếp Thanh Như trước: “Khách nhân mời dùng.”
Nói xong, hắn lại vội vàng đứng dậy, đặt tách cà phê còn lại lên bàn làm việc của Lục Chấp.
Trợ lý biết chân Lục Chấp không tiện, nên rất tự nhiên đặt tách cà phê kia ở vị trí hắn chỉ cần đưa tay là với tới: “Lục Tổng, cà phê Lam Sơn của ngài, không đường.”
Cà phê trong tách tỏa ra làn khói nhẹ lượn lờ, ngón tay Lục Chấp chạm vào thân tách, đầu ngón tay cảm nhận được hơi ấm của cà phê.
Nhiệt độ này chính là chi tiết nhỏ mà Giản Cấm thường chú ý khi pha cà phê cho hắn. Hàn ý trong mắt Lục Chấp tiêu tan đi một chút, hắn ôn hòa nói với trợ lý: “Ngươi ra ngoài trước đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận