Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1163

Chương 1163: Niệm Niệm, có thể giúp gia gia một chuyện sao?
“Ta nghe Vệ Lâu nói qua ngươi.”
Vệ Đông Sơn thở hổn hển một hơi, hắn có thể cảm nhận được thân thể mình đã đến thời khắc cuối cùng. Có lẽ vì đã gần kề giờ phút sau cùng, hắn ngược lại không còn thống khổ như trước đó, sự đau đớn dày vò trên thân thể cũng theo sinh mệnh đi đến hồi kết mà trở nên nhẹ nhõm hơn. Hắn hô hấp có chút khó khăn, lại thở hổn hển thêm một hơi, gắng gượng nhìn rõ ràng nữ sinh trước mắt.
Dáng dấp rất xinh đẹp.
Ngũ quan kia quả thật xinh đẹp tuyệt trần!
Tầm 18~19 tuổi, còn rất trẻ.
Chỉ đứng ở nơi đó thôi, khí chất đã khác biệt với những người khác.
Trên người có nét dã tính khó thuần và chút ngang tàng.
Hắn nhớ Vệ Lâu từng nói với hắn, Kiều Niệm hình như là trạng nguyên thi đại học năm nay, thành tích rất tốt, thi đậu Thanh Đại.
“Hảo hài tử, lần trước ta đã nói sẽ tìm thời gian gặp ngươi một chút, đích thân cảm tạ ngươi.”
Vệ lão đại khái là không qua khỏi rồi, giọng nói ngược lại nhẹ nhàng hơn, phát âm không rõ ràng lắm nhưng vẫn có thể nghe rõ hắn đang nói gì.
“Đáng tiếc... vẫn luôn không có cơ hội gặp ngươi. Lần này coi như là gặp được rồi, cũng là duyên phận của chúng ta. Dung mạo ngươi rất giống một người ta quen biết, nhìn thấy ngươi ta liền nhớ đến nàng.”
Hắn nói đến đây, dừng lại một giây, ánh mắt trở nên ôn hòa, giống như mặt hồ tĩnh lặng gợn sóng, bình tĩnh mà cơ trí.
“Niệm Niệm, có thể giúp gia gia một chuyện sao?”
Thanh âm hắn đã vô cùng yếu ớt.
Kiều Niệm mấp máy khóe môi, cúi đầu, trong lòng vô cùng khó chịu, siết chặt tay, thấp giọng nói với hắn: “Ngài cố gắng chống đỡ thêm một chút, ta lập tức bảo Vệ Lâu bọn họ vào.”
Vệ lão gia tử sắp không xong rồi, nàng tin rằng vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, không ai không hy vọng nhìn thấy người thân của mình. Kiều Niệm nhấc chân định ra ngoài gọi người.
Lại bị Vệ Đông Sơn kéo lại, ông kín đáo đưa cho nàng một vật, thở hổn hển, hơi thở đã mong manh: “Ta, ta không xong rồi, không chịu nổi nữa. Cái này, cái này ngươi cầm lấy, giúp, giúp ta giao cho Minh Hiên, nói với hắn mỗi tháng nhớ gửi tiền qua đó.”
Kiều Niệm nhìn cuốn sổ nhỏ ông kín đáo đưa cho mình, bìa bằng da trâu, góc cạnh đã sờn cũ lợi hại, nhìn ra được chủ nhân của cuốn sổ thường xuyên lật xem nó.
Nàng nắm chặt món đồ lão nhân kín đáo đưa cho, mím chặt khóe môi, giọng nói nặng trĩu: “Ta biết rồi, ta sẽ đưa đồ cho Vệ thúc thúc. Ngài... Ngài cố gắng chống đỡ thêm chút nữa, bọn họ vào ngay đây.”
Vệ Đông Sơn ừ một tiếng, thanh âm đã gần như không nghe rõ.
Trong phòng phẫu thuật, có nhân viên y tế thấy Vệ Đông Sơn tỉnh lại liền vội chạy ra ngoài báo cho người nhà.
Chẳng mấy chốc, cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra.
Một đám đông người nhà họ Vệ tràn cả vào, vây kín bàn phẫu thuật đến chật như nêm cối.
“Cha! Cha, ngài không sao chứ! Ngươi đừng dọa ta!” Giọng Vệ Anh lớn nhất, phản ứng cũng kịch liệt nhất: “Bác sĩ đâu, nhanh nghĩ thêm cách đi chứ, các ngươi có ý gì thế!”
“Cha, ngài mở mắt nhìn ta đi, là ta đây, Vệ Anh.”
“Ông ngoại.” Vệ Linh và Thẩm Kính Ngôn cũng ở đó. Vệ Linh đến vội vàng, còn mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, trông hết sức chói mắt.
Nàng cũng đứng bên cạnh, nước mắt lưng tròng gọi ông.
Kiều Niệm bị chen đến bên cạnh.
Mặt Vệ Lâu đã tái xanh, nhưng ngược lại không chen vào cùng đám người, chỉ nắm chặt nắm đấm, sắc mặt khó coi đứng ở vòng ngoài.
Hắn nhìn thấy Kiều Niệm cũng bị đẩy ra, bèn đi tới, vẻ mặt không tốt, thấp giọng hỏi: “Gia gia của ta...”
Kiều Niệm cảm thấy đầu đau như búa bổ, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt hắn, cổ họng như bị nghẹn lại, khó khăn lắm mới nói được: “Thật xin lỗi.”
Hai chữ này, Vệ Lâu đã biết đáp án. Hắn đột nhiên nhắm chặt mắt lại rồi mở ra, những ngón tay siết lại thành nắm đấm thật chặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận