Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 411

Trong vườn hoa nhỏ, Giang Lão Gia tử ngồi trên xe lăn hồi lâu, lâu đến mức hộ công chăm sóc hắn cũng sợ hắn bị cảm, lặng lẽ vào nhà lấy một cái chăn lông ra đắp lên đùi cho hắn, muốn nói rồi lại thôi, đành an ủi hắn: “Lão gia tử, ngài cũng đừng quá khó chịu. Trẻ con chính là như vậy, trong nhà có đứa thành tích tốt thì cũng có đứa thành tích kém.” “Đại thiếu gia nhà các ngài và tiểu thư Giang Tiêm Nhu thành tích học tập đều tốt như vậy, khó tránh khỏi có đứa thành tích kém một chút cũng không sao. Ngài cũng đâu cần tương lai nàng phải có tiền đồ rạng rỡ, kiếm được bao nhiêu tiền.” Giang lão gia tử kéo lại cái chăn lông đắp trên đầu gối mình, cúi đầu cười khổ một tiếng: “Ngươi không hiểu, thân phận của Niệm Niệm đặc thù. Tương lai nàng muốn ở bên cạnh Vọng Xuyên, trình độ học vấn là yêu cầu tối thiểu nhất.” Cửa Diệp gia không dễ vào như vậy.
Hơn nữa, bản thân Diệp Vọng Xuyên ở Kinh Thị thân phận đã đủ đặc thù, vị hôn thê của hắn, chỉ cần công bố một tiếng, đến lúc đó không biết bao nhiêu ánh mắt sẽ đổ dồn vào Kiều Niệm, hắn đã bảy tám mươi tuổi, ở cái tuổi bô lão chi niên này còn có thể giúp được nàng bao nhiêu?
Dựa vào Giang Tông Nam sao?
Hắn vẫn chưa đến mức già cả mắt mờ, nhìn ra được nàng dâu kia của mình không chào đón Niệm Niệm, cả Giang Tiêm Nhu cũng......
Tâm lý Giang lão gia tử rất vững vàng, sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, liền lấy điện thoại ra, trong lòng đã hạ quyết tâm, nói: “Ta gọi điện thoại cho hiệu trưởng Ti.” Muốn đi cửa sau, dù sao cũng phải có người mở lời.
Lứa nhỏ tuổi mặt mũi không đủ lớn, chỉ có hắn mới có thể mở miệng chuyện này.
* Bên trong Văn phòng Hiệu trưởng Thanh Đại, hiệu trưởng vừa mới đi rót cốc trà, uống một ngụm cho mát giọng, cổ họng khô khốc còn chưa kịp dịu đi, điện thoại di động của hắn lại vang lên.
“Hiệu trưởng, điện thoại của ngài.” “Ta nghe thấy rồi.” Hiệu trưởng tranh thủ uống thêm một ngụm trà nữa, vội vàng vặn nắp lại, đặt cốc trà xuống, bước qua, cầm lấy chiếc điện thoại đang reo không ngừng trên bàn.
Nhìn thấy tên người gọi hiển thị, hắn hơi giật mình ngẩn ra, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Giang Lão?” Hắn nhất thời chưa kịp phản ứng, tự hỏi: “Giang Lão gọi điện thoại cho ta làm gì? Chẳng lẽ Giang gia cũng có hậu bối tham gia kỳ thi tự chủ chiêu sinh của trường chúng ta sao?” Sao hắn nhớ là các hậu bối Giang gia đều đã học đại học rồi, không có ai đúng vào lớp 12 nhỉ. Hắn nghĩ thầm trong lòng, hắng giọng một cái rồi nhận điện thoại.
“Alo, Giang Lão, ngọn gió nào đưa ngài gọi điện thoại cho ta thế này. Vâng, tôi đang ở trường, có chuyện gì không ạ? À, kỳ thi đó ạ. Thành tích có rồi, vâng, đều được đăng trên Website chính thức của trường, có thể tra cứu được.” “Ngài muốn tôi giúp ngài xem thành tích của một học sinh sao?” Hiệu trưởng chần chờ một lát.
Thành tích vừa mới có, đều đăng trên Website chính thức, chỉ cần nhập số báo danh là có thể tra được thành tích của mình, vậy mà Giang Lão lại cứ muốn đích thân mình giúp, ý tứ này e là......
Những năm qua hắn cũng không phải chưa từng gặp tình huống kiểu này, chỉ cần thành tích thi không kém quá xa, cho một cơ hội phỏng vấn cũng không phải là không thể.
“Được ạ, ngài nói tên học sinh đó đi.” Đầu dây bên kia nhanh chóng báo một cái tên.
Hiệu trưởng nhất thời nghi ngờ tai mình nghe lầm: “Ngài nói... Kiều Niệm?” Trong phòng làm việc vẫn còn người khác, hắn không mở loa ngoài, cánh tay cầm di động cũng thấy tê dại, hắn có chút bối rối bất an, bước nhanh đến bên cửa sổ, hít thở chút không khí trong lành mới có thể miễn cưỡng giữ bình tĩnh để nghe người đầu dây bên kia nói chuyện với mình.
“Ngài biết con bé sao? Nó thi thế nào? Không lẽ nào lại đội sổ chứ? Hiệu trưởng Ti, con bé là cháu gái của ta, trước đó bị lạc mất hơn mười năm, gần đây mới tìm về được. Ta nợ nó rất nhiều! Ta biết thành tích của con bé có thể không được như ý, nhưng nha đầu này ta hiểu rõ, con bé rất thông minh, chỉ là năm lớp 12 trải qua quá nhiều chuyện, có lẽ không đặt tâm trí vào việc học hành.” Giang lão gia tử kiêu ngạo cả một đời, mở miệng nói ra lời này đặc biệt khó khăn: “Nể mặt ta, hiệu trưởng Ti có thể cho con bé một cơ hội được không, chuyên ngành nào cũng được, cứ để cho con bé vào trước đã......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận