Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 415

**Chương 415: Cứ tưởng mười đồng, hai mươi tệ một đĩa**
Diệp Vọng Xuyên cầm một cái cốc sứ đi tới, lúc đi ngang qua hắn thì liếc nhìn một cái: "Nước Y."
"Ờ." Cố Tam gãi đầu, trơ mắt nhìn đĩa CD trong tay, không biết vì sao Kiều Niệm lại mua một cái đĩa game của nước Y về.
Hắn còn không hiểu nổi phần giới thiệu game ghi trên này, tiểu thiếu gia lại càng không hiểu. Đến lúc đó có muốn chơi cũng chẳng chơi được!
Hắn đặt đĩa game lại chỗ cũ, phát hiện trên ghế sô pha còn có không ít đĩa game ngoại văn tương tự, mỗi cái đều được đóng gói cực kỳ kín kẽ, chỉ nhìn bề ngoài thì không đoán ra được là loại game gì.
"Vọng gia, chỗ này toàn bộ là game của nước Y à?"
Diệp Vọng Xuyên lấy cho Kiều Niệm một cốc nước rồi quay lại, nhìn đống quà tặng chất đống trên sô pha, hắn chỉ tùy tiện liếc qua liền phát hiện tất cả đều là cùng một loại đĩa game —— bắn súng.
Trên ghế sô pha vứt lộn xộn khoảng hơn mười cái đĩa game.
Người không hiểu tiếng Y thì không thể nào đọc rõ phần giới thiệu trên bao bì đĩa game được.
Kiều Niệm không hề mua sai một cái nào, rõ ràng là nàng nhận biết được chữ ngoại văn trên đó, đồng thời đây đều là những game nàng tỉ mỉ lựa chọn cho Diệp Kỳ Thần.
Trong nước có rất nhiều người hiểu tiếng Anh, nhưng người hiểu tiếng Y thì lại rất ít!
Cố Tam thường xuyên ra nước ngoài mà còn không hiểu tiếng Y, Kiều Niệm học tiếng Y từ đâu vậy?
Nàng giống như một bí mật, hắn càng lúc càng muốn vén màn sương mù để tìm hiểu về quá khứ của nàng!
Diệp Vọng Xuyên đặt cốc sứ lên mặt bàn trước mặt Kiều Niệm, nhìn cô gái đang cúi đầu nghịch điện thoại, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, đầy ẩn ý: "Sao lại mua nhiều game bắn súng thế này về?"
Kiều Niệm đang xem điện thoại, nàng mở tin nhắn mới ra, ban đầu cứ tưởng lại là tin nhắn của bọn Thẩm Thanh Thanh gửi tới, không ngờ người gửi lại là Giang lão gia tử. Trên cùng khung chat mới nhất có một bản ghi chuyển khoản, tiền không nhiều lắm, nàng đếm, vừa đúng 20 vạn.
"Chẳng phải ngươi nói Thần Thần thích súng mô phỏng chân thực sao, cửa hàng kia vừa hay có bán đĩa game, ta liền chọn mấy đĩa cho thằng bé."
Nàng hơi híp mắt, trả lời xong một cách thờ ơ, không nhấn nhận khoản tiền, gương mặt trắng nõn hiếm khi lộ ra vẻ bối rối.
Lão gia tử tự dưng chuyển tiền cho nàng làm gì nhỉ?
Diệp Vọng Xuyên ngược lại không nói gì, chỉ nói một câu: "Phí quá, nó còn là một đứa trẻ, ngươi mua cho nó đĩa game đắt như vậy nó cũng sẽ không chơi. Bao nhiêu tiền, ta chuyển cho ngươi."
Kiều Niệm vẫn đang suy nghĩ xem phải trả lời tin nhắn của Giang lão gia tử thế nào, nên không ngẩng đầu lên, thờ ơ nói: "Không cần đâu, có đáng bao nhiêu tiền."
Diệp Vọng Xuyên mím môi, cầm lấy đĩa game mà không nói gì.
Cố Tam đứng bên cạnh nghe được cuộc đối thoại của hai người, không hiểu lắm nên lại cầm một đĩa game trên sô pha lên, mặt mày hoang mang hỏi hắn: "Vọng gia, thứ này đắt lắm hả?"
Hắn thấy nó cũng tương tự như đĩa CD, còn tưởng chỉ mười tệ, hai mươi tệ một đĩa. Nên mới nghĩ Kiều Niệm mua sỉ cả chục đĩa về.
"Ừ." Diệp Vọng Xuyên bản thân không chơi game, nhưng người quen của hắn có chơi, hắn từng thấy loại đĩa game mà Kiều Niệm mua cho Diệp Kỳ Thần ở chỗ Tần Tứ rồi, loại hàng chính hãng nguyên bản này giá không hề rẻ.
Cố Tam vò đầu, không nhịn được tò mò, bèn nhiều chuyện hỏi một câu: "Khoảng bao nhiêu tiền một đĩa vậy ạ?"
Diệp Vọng Xuyên lật xem qua loa, mi mắt hơi khép, che đi con ngươi sâu thẳm, giọng điệu rất tùy ý: "Một hai vạn gì đó."
Cố Tam: "..."
Cố Tam: "?"
Cố Tam: "???"
Hắn đột nhiên nhìn về phía Kiều Niệm, thấy nàng vẫn bình thản nhìn điện thoại, đầu cũng không ngẩng lên, rõ ràng là không hề để tâm đến số tiền này.
Cái đĩa CD hắn đang cầm trong tay lập tức trở nên vô giá trị!
Ta sát, Kiều tiểu thư cũng quá giàu đi!
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận