Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1542

Chương 1542: Lần này nhất định phải khiến cho Thích gia chết cho rõ ràng
Diệp Vọng Xuyên nhận lấy bản phác họa chân dung do Diêu Vũ vẽ xem qua, trên tờ giấy trắng dùng bút chì 2B phác họa ra hình tượng một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên có tướng mạo phổ thông, mặt gầy dài, xương gò má rất cao, nhìn liền biết không dễ chọc, đôi mắt tam giác gian xảo lộ ra vẻ hung ác.
Phác họa nhân vật của Diêu Vũ có nét độc đáo riêng.
Hắn chỉ với vài nét bút không chỉ vẽ ra được đặc điểm bề ngoài của người đàn ông trung niên, mà còn cố ý vẽ thêm dáng vẻ bờ vai và lưng của người đàn ông.
Dưới ngòi bút của hắn, người này mặc bộ vest thẳng thớm, trông dáng vẻ rất giống một lãnh đạo cấp cao.
Bất quá, chi tiết mà Diêu Vũ vẽ ra —— người đàn ông trung niên cố gắng che giấu nhưng không giấu được một vài thói quen thuộc về phản xạ có điều kiện của hắn.
Tỉ như thói quen khom lưng!
Loại quán tính sinh hoạt cúi đầu khom lưng này sẽ khiến hắn khi tiếp xúc với người khác cũng bất giác lộ ra vẻ khiêm nhường.
Mà loại phản ứng theo quán tính khiêm nhường này, hiển nhiên không phù hợp với thân phận quản lý cấp cao của một công ty giải trí... Người này không phải là quản lý cấp cao của công ty giải trí.
Diệp Vọng Xuyên nhìn thấu sự ngụy trang của đối phương, hạ cửa kính xe xuống, cánh tay gác lên cửa sổ, ngồi với tư thế rất tùy ý, nói chuyện với cô gái: "Ai?"
"Lái xe của Thích gia."
Kiều Niệm đưa tay kéo dây an toàn xuống, tự mình cài vào, một bên nói ngắn gọn với hắn về chuyện bản thân đã gặp phải bên ngoài quán rượu ở nước M.
Lúc đó lái xe của Thích gia đã lái xe chặn đường đi của nàng, nàng đối với thái độ ngang ngược của gã lái xe đó có ấn tượng rất sâu sắc, cho nên đã nhớ kỹ người này.
"Ngươi ở nước M còn từng bị người chặn lại à?" Ngữ khí của Diệp Vọng Xuyên có chút nguy hiểm, giọng nói trầm xuống, giọng nói nhàn nhạt lại lộ ra vẻ hung ác nham hiểm.
Kiều Niệm liếc hắn một cái, thản nhiên kéo cửa kính xe lên, bật điều hòa trên xe, bình tĩnh nói: "Đối phương không thành công, người của ngươi đã kịp thời xuất hiện giúp ta giải quyết."
Về chuyện này, nàng vẫn chưa hỏi người nào đó.
Bất quá Kiều Niệm cũng không định hỏi, dù sao thì, chính nàng cũng có một vài chuyện không nói với hắn. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nàng cũng không cảm thấy Diệp Vọng Xuyên có nghĩa vụ phải nói rõ ràng mọi chuyện với nàng.
"Đối phương hẳn là không ngờ tới Diêu Vũ chỉ dựa vào ký ức sau một lần gặp mặt liền có thể vẽ ra bản phác họa nhân vật như vậy." Diêu Vũ ở trường thành tích quá kém, lại thường xuyên đánh nhau trốn học, rõ ràng là một thanh niên lêu lổng, người của Thích gia không ngờ tới hắn có bản lĩnh này cũng không có gì kỳ lạ.
Kiều Niệm cũng không ngờ tới hắn có thể vẽ phác họa chân dung nhân vật chân thực đến thế, hoàn toàn có thể theo học khoa trinh sát hình sự, chuyên ngành phác họa tội phạm.
Ít nhất ở phương diện này, Diêu Vũ được xem là một thiên tài.
"Xem ra chuyện này có liên quan đến Thích gia." Trong đầu Diệp Vọng Xuyên đã hiện ra một cái tên, Thích Nghiên.
"Ân." Ánh mắt Kiều Niệm có chút lạnh lẽo, nhưng cũng không nóng vội: "Cứ điều tra thêm trước rồi nói."
Nàng và Diệp Vọng Xuyên đều nghĩ đến cùng một người —— Thích Nghiên.
"Nếu như chuyện của Giang Ly thật sự là nàng ta làm, ta nhất định sẽ khiến nàng ta trả giá đắt!" Ánh mắt Kiều Niệm có chút lạnh lẽo khô khốc, giọng nói lại ẩn chứa sự ngang ngược bá đạo không thể che giấu.
Rất ngông!
Thích gia ở hải ngoại cũng có thế lực nhất định, đặc biệt là nhân vật linh hồn của Thích gia, Thích Nghiên, bởi vì duyên cớ gả vào vương thất Châu O, còn cùng khu phi pháp và Độc Lập Châu có thiên ti vạn lũ quan hệ.
Bất quá Kiều Niệm không hề để bọn họ vào mắt.
Nàng lần này muốn khiến Thích gia và Thích Nghiên chết cho rõ ràng!
*
5:00 chiều.
Giang Tông Nam chân trước vừa từ công ty về nhà, cặp công văn còn chưa kịp đặt xuống, chân sau liền nhận được điện thoại của Viên Thanh gọi tới.
"Giang Tổng." Người hầu thân cận trong nhà giúp hắn đem cặp táp mang đi cất cẩn thận sang một bên.
Giang Tông Nam giật cà vạt ra, nới lỏng cúc áo ở cổ, một bên cầm điện thoại, lòng bực bội đi sang một bên nhận máy: "Alo, biểu cô, ngươi tìm ta có việc gì thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận