Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 374

Chương 374: Giang Tiêm Nhu nhỡ hẹn ăn cơm
Nói thì nói không có vấn đề gì, nhưng giọng điệu nói chuyện của hắn không hiểu sao lại mập mờ, mang lại cảm giác như một trượng phu đang dặn dò thê tử chuẩn bị ra ngoài.
Cố Tam nhìn thấy bước chân Kiều Niệm lúc đi ra ngoài loạng choạng một chút, thoáng chốc cửa nhà trọ đã đóng lại.
Khóe miệng hắn co giật, quay đầu nhìn nam nhân đang ung dung nhàn nhã ngồi ở đó, ánh mắt phức tạp: “Vọng gia, ngươi lần nào cũng đùa giỡn Kiều tiểu thư như vậy, ta sợ Kiều tiểu thư sau này sẽ miễn dịch với ngươi.” Ngươi cứ luôn như có như không trêu chọc người ta như vậy, lại không dám nói rõ lời, chẳng phải là có mao bệnh sao?
Hắn cũng chỉ dám nghĩ như vậy trong lòng, ngoài miệng không dám nói ra. Nói đùa sao, đây chính là Vọng gia, người chỉnh người khác không thèm chớp mắt.
“Đúng rồi Vọng gia, ngươi nói xem tại sao Kiều tiểu thư không để ta đưa nàng, lại phải tự mình ra ngoài đón xe, thật lãng phí tiền?” Diệp Vọng Xuyên mở mắt, gảy chuỗi phật châu trên cổ tay, thanh âm khàn khàn: “Ngươi cảm thấy nàng thiếu tiền?” “Ta......” Cố Tam nghẹn lời!
Là thần y của Nhiêu Thành, khám một bệnh nhân chắc cũng phải tám chữ số trở lên, Kiều tiểu thư quả thực không thiếu tiền.
Hắn gãi đầu, thật buồn bực: “Cho nên Kiều tiểu thư thật sự ghét bỏ ta nói nhiều sao?” Hắn cảm thấy mình đâu có nói nhiều, lại hướng nội lại thành thật, bình thường lái xe đều sắm vai một tài xế đúng mực, xưa nay không nhìn đông ngó tây, không lắm lời.
Diệp Vọng Xuyên rất muốn châm chọc một câu, nhưng nhìn thấy bộ dạng thật sự mờ mịt kia của hắn, lại cảm thấy việc đáp trả hắn thuần túy là lãng phí thời gian của mình.
Hắn lại dời mắt về phía Laptop, thản nhiên nói: “Nàng hẳn là không muốn để ngươi biết nàng đi đâu, cho nên mới không đi xe của ngươi.” “A?” Cố Tam không hiểu.
“Tại sao lại không thể để ta biết nàng đi đâu?” Diệp Vọng Xuyên không rõ hắn là thật ngốc hay giả ngốc, nhưng khả năng đầu tiên tương đối lớn hơn.
“Ngươi không thật sự cho rằng nàng ở Kinh Thị không có người quen biết đấy chứ?” Hắn cho rằng mình giải thích như vậy đã đủ rõ ràng. Ai ngờ Cố Tam vẫn một mặt mờ mịt, thành thật gãi đầu: “Thế nhưng Vọng gia, không phải Kiều tiểu thư nói nàng lần đầu tiên tới Kinh Thị, trước đó chưa từng tới sao? Nếu trước đó chưa từng tới, sao lại quen biết người ở đây?” Diệp Vọng Xuyên: “......” Cố Tam thấy hắn không muốn để ý đến mình, cố gắng vận động não bộ, chợt hiểu ra: “A, ta biết rồi. Giang Lão Gia Tử ở Kinh Thị, Kiều tiểu thư là đi gặp Giang Lão Gia Tử?” Hắn vừa nói xong, lại tự mình lật đổ cách nói của mình: “Không đúng, Kiều tiểu thư đi gặp Giang Lão Gia Tử thì tại sao không thể để ta biết chứ...... Thật kỳ quái......” Diệp Vọng Xuyên đã không thèm để ý đến hắn, mặc kệ hắn lải nhải bên tai, coi như trong phòng có thêm một con ruồi, lại còn là loại trí thông minh không cao.
Cố Tam suy nghĩ linh tinh một lát, thấy không ai trả lời mình, hắn lúng túng sờ mũi, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.
“Vọng gia, tối hôm qua Giang tiểu thư gửi tin nhắn hỏi ta, có phải ngươi đã về Kinh Thị không. Nàng nói hình như đã thấy ngươi, ta có nên nói cho nàng biết không?” Bởi vì quan hệ của Giang Ly.
Giang Tiêm Nhu và nhóm bọn họ chơi rất thân, được xem là tiểu muội muội trong hội này, cũng là số ít người khác giới có thể gia nhập vào vòng tròn của bọn họ.
Tất cả mọi người tương đối nể mặt nàng, bình thường cũng chiếu cố nàng nhiều.
Diệp Vọng Xuyên gập laptop lại, mí mắt cũng không nhấc lên, môi mỏng tùy ý nói: “Tùy ngươi.” “A.” Cố Tam nghĩ ngợi rồi nói: “Giang thiếu biết chúng ta đến Kinh Thị rồi, ta vẫn nên nói cho nàng biết đi. Nhỡ đâu Giang tiểu thư muốn hẹn chúng ta ăn cơm thì sao?” Vọng gia trở về, mọi người khẳng định phải tụ tập một phen, ăn một bữa cơm, đây là thông lệ rồi.
Bình thường cũng là Giang Tiêm Nhu đứng ra gọi mọi người.
Cho nên hắn hỏi trước một chút.
(hết chương
Bạn cần đăng nhập để bình luận