Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 252

Chương 252: Nghe nói ngươi đoạt giải nhờ từ khúc?
Thái dương nàng hơi giật giật, có chút không dám tin, nhưng nhiều hơn cả là sự sợ hãi: "Ngươi... Hôm nay gọi nhiều người như vậy đến, liên tục làm khó ta, cũng là vì chuyện này?"
Nàng cũng không ngốc lắm. Kiều Niệm nhướng mày, đường nét lông mày sắc bén, trong con ngươi đen thẳm phảng phất ẩn giấu một con dã thú hung ác, từ từ tiến lại gần nàng: "... Nghe nói mấy năm trước ngươi gửi bản thảo từ khúc đi dự thi và đoạt giải?"
Kiều Sân đột nhiên cảm thấy như bị bóng đen bao phủ, hô hấp gần như ngừng lại, hoảng sợ mở to hai mắt.
Kiều Niệm nàng muốn làm gì!!
Kiều Niệm chỉ nhìn nàng một chút thôi, thấy dáng vẻ nàng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, như sắp ngã đến nơi, đột nhiên cảm thấy thật vô vị. Nàng ngồi thẳng dậy, đuôi mắt lộ vẻ bất cần, kiêu ngạo bất tuân nói: "Kiều Sân, ta đã nói rồi, đừng để ta tra ra chuyện Thần Thần ngã từ cầu thang xuống có liên quan đến ngươi, nếu không những gì ta đã cho ngươi, ta đều có thể lấy lại hết. Bao gồm những thứ ngươi đã từng yên tâm thoải mái chiếm giữ, và cả những thứ ngươi quan tâm nhất. Hôm nay ta chỉ cảnh cáo ngươi thôi, nhắc cho ngươi biết rằng trước khi ta tra rõ ràng mọi chuyện thì tốt nhất nên kẹp cái đuôi của mình lại. Ta chưa tìm đến ngươi không có nghĩa là ngươi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, nếu không thì hôm nay không phải là ngoại lệ!" Nàng hôm nay có thể 'đánh mặt' nàng ta, ngày mai ngày kia cũng có thể. Cái chuyện 'đánh mặt' này, nàng không có thói quen phải xem ngày lựa giờ.
"..."
Nàng cứ nói một chữ, mặt Kiều Sân lại tái đi một phần.
Cuối cùng trắng bệch như tờ giấy mỏng, chọc nhẹ là rách.
Kiều Niệm nhìn nàng lần cuối, trong con ngươi đen thẳm chỉ còn lại chút ánh sáng lạnh lẽo, rét buốt tận xương: "Ngươi liệu mà giữ lấy mình!"
Kiều Sân hung hăng siết chặt hai tay, trơ mắt nhìn nàng nói xong câu đó rồi quay người rời đi, bóng lưng kia cao gầy, thẳng tắp.
Tựa như có một vách ngăn vô hình kéo dài giữa nàng và mình.
Một trời một vực!
Kiều Sân cắn chặt môi, tim đập điên cuồng thình thịch, tưởng chừng như muốn nhảy cả ra khỏi cổ họng...
Nàng hai chân nàng mềm nhũn, phải dùng tay vịn vào bồn rửa mặt bên cạnh mới đứng vững, nếu không có chỗ dựa này, có lẽ giờ nàng đã ngã khuỵu xuống đất một cách thảm hại.
Nàng luôn cảm thấy lần này Kiều Niệm làm thật! Chỉ cần để Kiều Niệm tra ra được chút gì đó...
Bài từ khúc kia... Kiều Sân cắn môi đến bật máu, ánh mắt lơ đãng bất định, gương mặt tràn đầy sợ hãi và lo lắng.
Hành lang bệnh viện chỗ đó vừa hay không có camera giám sát, chỉ cần không có ai đi ngang qua... Chỗ đó rất vắng vẻ... Ngày đó chắc là không ai nhìn thấy đâu nhỉ?
Nàng đang miên man suy nghĩ thì điện thoại bỗng nhiên reo vang.
Kiều Sân giật mình run bắn cả người, suýt nữa thì hét lên.
May mà nàng kịp cắn chặt môi, run rẩy lấy điện thoại di động ra, cúi đầu nhìn.
Là Thẩm Quỳnh Chi gọi tới.
Nàng bất chợt thở phào một hơi, giữa cơn hoảng sợ, gót chân không còn đứng vững nữa, nàng trượt dọc theo bồn rửa mặt mà ngồi bệt xuống đất.
"A lô, mẹ..."
*
Kiều Niệm vừa bước ra khỏi toilet, cũng không lập tức quay về phòng riêng.
Trong phòng quá đông người, khiến nàng đau cả đầu, thêm vào đó không khí cũng không được lưu thông cho lắm, ngột ngạt đến phát hoảng.
Vốn dĩ nàng muốn mượn cớ đi vệ sinh để ra ngoài hít thở không khí một chút, không ngờ lại gặp phải 'chó dại' trong toilet.
Kiều Niệm nhíu mày, nhớ lại biểu cảm trên mặt Kiều Sân lúc nãy khi nàng nhắc đến bệnh viện, đôi môi mỏng mím lại, gửi một tin nhắn cho Hồng Minh.
[sun: Tra sao rồi?] [Đát Kỷ chơi với ngươi: Không có camera giám sát, không dễ tra.]
Bệnh viện Thành phố chỉ là bệnh viện tam giáp tốt nhất ở Nhiễu Thành, chứ đặt ở những nơi khác bên ngoài Nhiễu Thành thì chẳng là gì cả, cho nên trang thiết bị của bệnh viện không được coi là hàng đầu, đặc biệt là khu nội trú, khó tránh khỏi có nhiều chỗ sơ suất. Ví dụ như những nơi ít người qua lại thì không lắp đặt camera giám sát, hay như một số cửa sổ ở các tầng không phải tầng cao nhất lại không có lan can bảo vệ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận