Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 4136

Chương 4136: Vọng gia xoay người rời đi
Nam Lăng chỉ phụ trách giới thiệu Lê Mạt vào giới để làm quen mặt mũi, không chịu trách nhiệm dẫn khách. Hắn hoàn thành việc mẫu thân mình giao phó, liền dồn sự chú ý vào người không thấy đâu kia, tìm một vòng không thấy bóng dáng Diệp Vọng Xuyên, hắn tìm đến Đan Ni Nhĩ. “Diệp thiếu đâu?”
Đan Ni Nhĩ hiện tại đối với hắn lạnh nhạt đi không ít, bĩu bĩu cằm: “Người ta ra ngoài nghe điện thoại.”
Hai người đang nói chuyện thì người ra ngoài nghe điện thoại đã trở về. Diệp Vọng Xuyên vừa vào liền thấy bóng dáng người đang bị một đám người vây quanh ở trung tâm, mặc áo hoodie (vệ y) và đội mũ lưỡi trai, phong cách cá nhân rất mạnh mẽ. Mắt hắn híp lại, trong tay vẫn cầm di động, bước chân hơi dừng lại, ánh mắt đã lạnh xuống. Đan Ni Nhĩ không rõ tình hình đi tới: “Ta nói này, người bạn đất hiếm kia đến rồi, đi, ta giới thiệu các ngươi làm quen một chút.”
Diệp Vọng Xuyên đẩy tay hắn ra, kiêu ngạo nhíu mày, con ngươi đen kịt: “Không cần.”
Đan Ni Nhĩ đột nhiên bị từ chối, ngẩn người: “Có ý gì?”
Diệp Vọng Xuyên lười biếng liếc hắn một cái: “Lẽ ra ta phải hỏi ngươi mới đúng, ngươi có ý gì?”
“?”
Đan Ni Nhĩ như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc. “Ta thế nào?”
Diệp Vọng Xuyên đương nhiên nhìn thấy Nam Lăng cách đó không xa, liền cười nhạo một tiếng, rất không kiên nhẫn nói: “Hôm qua Nam thiếu mới luôn miệng nói mọi người không quen, hôm nay ngươi liền dẫn người đến trước mặt ta... Cho nên người muốn hẹn ta ra ngoài hôm nay rốt cuộc là ngươi, hay là hắn?”
Đan Ni Nhĩ hoàn toàn chưa từng nghe qua chuyện này, cả người đều sững sờ. Không, không phải. Cái này mẹ nó là tình huống gì thế? Nam Lăng đâu có nói với hắn chuyện này. Mặt hắn lúc đen lúc đỏ vì kìm nén, giống như con gà bị người bóp cổ: “Là hắn.”
Hắn vừa tức giận vừa cố giải thích: “Nhưng ta không biết hôm qua các ngươi đã xảy ra chuyện gì. Ta chỉ nghĩ hôm qua các ngươi không phải là chưa gặp mặt sao? Nên ta liền sắp xếp cuộc gặp này, để mọi người làm quen một chút. Hơn nữa, chuyện ta nói với ngươi cũng là thật, trong tay hắn đúng là có tài nguyên đất hiếm.”
“Ừm.”
Diệp Vọng Xuyên mặt mày nhàn nhạt đi qua, cầm đồ của mình lên, rồi lại quay đi, lúc lướt qua Đan Ni Nhĩ, lạnh lùng nói: “Ta tin lời ngươi nói, nhưng ta với Nam thiếu không ăn chung một mâm cơm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận