Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 3873

Kiều muội muội khá là ngầu.
Trên người có rất ít vũ khí phòng thân, nhưng thỉnh thoảng cũng có mang theo.
Còn về phần Quan Nghiễn...
Tần Tứ dựa theo sự hiểu biết về tính cách của nàng, nhận định trên người nàng chắc chắn có cất giấu một hai món vũ khí dùng để phòng thân.
Hắn thấy phản ứng của Quan Nghiễn liền biết mình đoán đúng, gương mặt tuấn tú lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt kiên định đưa tay về phía Quan Nghiễn yêu cầu: “Đưa nó cho ta, ta còn cần làm một chuyện.”
Nhắc tới cũng thật là oan gia ngõ hẹp.
Không ai ngờ rằng người xuống xem xét tình hình lại là gã lính đánh thuê tráng hán kia.
Gã tráng hán sau khi phát hiện cửa tối lao bị người mở ra liền rút súng, quả quyết lên đạn, một tay cầm súng dọc theo cầu thang tối tăm, nhẹ chân nhẹ tay đi xuống.
Sau khi hắn đi xuống, liếc mắt liền thấy người phụ nữ xinh đẹp bị treo trên giá hành hình.
Ngoài ra, hắn cũng không phát hiện có người nào khác.
Gã tráng hán nhíu mày: “... Kỳ quái.” Nếu cửa phía trên đã mở, sao phía dưới lại không có ai ở đây.
Hắn đang chuẩn bị quay người đi ra ngoài, trước tiên nhìn lại xem trong phòng có chỗ nào giấu người bị bỏ sót không, đột nhiên, bên tai lướt qua kình phong.
Hắn xuất thân là lính đánh thuê, phản ứng đã rất nhanh, lập tức trở tay định nổ súng.
Nhưng hắn đã không kịp nữa rồi.
Đối phương lợi dụng điểm mù trong tầm mắt của hắn để tránh được lần dò xét đầu tiên, thừa dịp lúc tinh thần hắn thả lỏng nhất mà tấn công, cho dù hắn phản ứng nhanh, thân thủ tốt đến đâu cũng không chịu nổi bị đánh lén.
Tần Tứ thành thạo dùng thứ đồ vật giống như bật lửa mà Quan Nghiễn đưa cho hắn để dí điện làm gã ta choáng váng, rồi thở phào nhẹ nhõm kéo người vào góc khuất.
Hắn ngồi xổm trên mặt đất lấy điện thoại di động từ trên người gã tráng hán, vẻ mặt căng cứng trên khuôn mặt tuấn tú cuối cùng cũng dịu lại, ngẩng mắt nói với Quan Nghiễn: “Ta gọi điện thoại cho Kiều Muội Muội.”
Quan Nghiễn vừa rồi đang giả vờ “hôn mê”, cũng là để đánh lừa người xuống xem xét. Nàng lúc này mở mắt ra, cau mày, mặt đầy vẻ chân thành nói: “Tần Tứ, ngươi nghe ta nói. Ngươi bây giờ đi vẫn còn kịp, không cần để ý đến ta đâu...” Người đàn ông chuẩn bị đi lên tìm tín hiệu gọi điện thoại nghe tiếng quay đầu lại, vô cùng bình tĩnh: “... Đã không kịp nữa rồi. Chờ ta!” Quan Nghiễn thấy không khuyên nổi hắn, nhíu chặt lông mày nhìn hắn đi lên.
Nàng lại lần nữa thử mở xiềng xích trên người, nhưng làm sao mà Bóng dáng không phải ăn chay, để phòng ngừa nàng chạy trốn nên căn bản không cho nàng cơ hội cởi ra.
Ngược lại, Quan Nghiễn vì cử động biên độ lớn đã làm động đến vết thương trên người, khiến chúng lại bắt đầu rách ra chảy máu, đau đến mức nàng phải nhếch mép, âm thầm thở dài cho tình cảnh chật vật của chính mình.
Nàng không ngờ lần này lại thất bại thảm hại như vậy.
Sớm biết Tần Tứ sẽ vì nàng mà mạo hiểm, lúc đó nàng đã không nên chủ quan đi dự hẹn, tốt xấu gì cũng nên mang theo Hoa Tí bọn người.
Đáng tiếc... Trên đời không có 'nếu như'.
** Tần Tứ sau khi đi lên, quả nhiên thấy điện thoại có tín hiệu.
Hắn gọi điện thoại cho Kiều Niệm trước.
Kiều Niệm bắt máy ngay lập tức.
Tần Tứ quan sát động tĩnh bên ngoài, vừa hạ thấp giọng vội vàng nói: “Kiều Muội Muội ngươi nghe ta nói, ta tìm được Quan Nghiễn rồi. Nàng bị giấu trong nhà tù dưới lòng đất của trang viên, người không sao, nhưng tình hình không ổn lắm, bị thương nhẹ, không nguy hiểm đến tính mạng.” “Ngươi đang ở đâu?” Kiều Niệm không hỏi những điều đó, nói thẳng.
Tần Tứ nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của nàng, cười cười nói: “Ngươi không cần để ý đến ta, ta không sao mà. Ta vẫn đang ở trong trang viên, bọn hắn không tìm được ta đâu...” Hắn vừa dứt lời, liền giống như miệng quạ đen.
Nhóm lính đánh thuê lúc trước đi nơi khác tìm người vậy mà lại quay trở lại.
Tần Tứ biết mình không còn nhiều thời gian, lập tức đóng cửa tối lao lại trước, sau đó cầm điện thoại hạ giọng nhanh chóng nói lại địa điểm Quan Nghiễn bị giam giữ cho Kiều Niệm một lần nữa.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận